Tóm tắt, bố cục, nội dung chính văn bản Ai đã đặt tên cho dòng sông (KNTT)

Tóm tắt, bố cục, nội dung chính, văn bản Ai đã đặt tên cho dòng sông giúp học sinh soạn bài dễ dàng, chính xác.

Lựa chọn câu để xem lời giải nhanh hơn

Tóm tắt

Mẫu 1

Bài bút ký kể về một dòng sông duy nhất trên đất nước ta hình như được thiên nhiên dành cho thành phố Huế: sông Hương. Con sông cũng có hai tính cách: ngang bướng như "một cô gái Digan hoang dại" mà cũng vô cùng trữ tình, thơ mộng. Cũng theo tác giả, dòng sông ấy không bao giờ tự lặp lại mình trong cảm hứng của nghệ sĩ, từ các nghệ sĩ hiện đại cho đến các nghệ sĩ trong dòng văn học thời phong kiến xa xưa. Từ những dẫn chứng cụ thể về cái tuyệt mỹ của cảnh quan sông Hương, sự gắn bó của sông Hương đối với lịch sử và văn hóa dân tộc, tác giả khẳng định: "Dòng sông huyền nhiệm, nơi sinh ra vẻ đẹp của tâm hồn đất nước".

Mẫu 2

Bài bút kí của Hoàng Phủ Ngọc Tường kể về một dòng sông thơ mộng mà thiên nhiên dành tặng riêng cho xứ huế mộng mơ. Dòng sông Hương hiện lên lúc hoang dại như một cô gái Digan, lúc lại rất trữ tình và thơ mộng. Đó cũng chính là tính cách như một cô gái ngang bướng, mạnh mẽ nhưng không kém phần mềm mại và thơ mộng. Con sông ấy không hề lặp mình trong những cảm hứng của người nghệ sĩ cho dù từ hiện đại hay ngược dòng thời gian về phong kiến xa xưa. Sự minh chứng về những vẻ đẹp của cảnh quan và sự gắn bó của sông Hương với tiến trình lịch sử, văn hóa của dân tộc mà nó xứng đáng là “dòng sông huyền nhiệm, nơi sinh ra vẻ đẹp tâm hồn của đất nước”.

Mẫu 3

Con sông Hương chảy qua thành phố thật mộng mơ và có lịch sử gắn liền với Huế. Ở mỗi thời điểm con sông lại có những vẻ đẹp riêng. Khi sông Hương chảy ở thượng nguồn thật hoang dại tựa như “bản trường ca rừng già”, “như cô gái Di-gan”, “người mẹ phù sa” vẻ đẹp đầy tinh tế và say đắm lòng người. Rời xa thượng nguồn con sông Hương tiếp tục đi đến thành phố, hai bên bờ sông nổi bật với màu đỏ của hoa đỗ quyên, sông Hương lúc này tựa như cô gái thức giấc, liên tục chuyển dòng, tạo thành những hình cung, ôm chân đồi Thiên Mụ, sông Hương lúc này đa màu sắc với sớm xanh, trưa vàng, chiều tím vẻ đẹp khiến con người mê mệt. Tạm rời xa thành phố sông Hương tiến thẳng về hướng Bắc, con sông ôm lấy đảo Cồn Hến chìm trong sương khói, và giữa màu xanh biếc tre trúc và vườn cau của làng Vỹ Dạ. Con sông đột ngột rẽ sang hướng đông – tây quay lại thành phố ở thị trấn Bao Vinh. Con sông trước khi trở lại với biển còn vấn vương với kinh thành Huế tựa như nỗi vấn vương của nàng Kiều với Kim Trọng xưa kia. Sông Hương còn là mang nhiều dấu ấn của lịch sử, thi ca. Đó là dòng sông chứng kiến nhiều trận chiến những trận chiến bảo vệ đất nước, giành độc lập tự do bi tráng của dân tộc. Dòng sông Hương mãi là biểu tượng bất diệt của thành phố Huế và nguồn cảm hứng về thi ca cho nhiều thế hệ mai sau.



Xem thêm

Mẫu 4

Bút kí của Hoàng Phủ Ngọc Tường khắc họa dòng sông Hương như món quà thiên nhiên ban tặng cho xứ Huế mộng mơ, vừa hiện lên hoang dại, dữ dội như một cô gái Di gan, vừa dịu dàng, trữ tình và thơ mộng. Tác giả ví dòng sông với tính cách con người: ngang bướng, mạnh mẽ nhưng vẫn mềm mại và đậm chất nghệ thuật. Sông Hương không bao giờ lặp lại chính mình trong cảm hứng của các nghệ sĩ, dù là từ góc nhìn hiện đại hay khi ngược dòng lịch sử phong kiến, thể hiện sức sống linh hoạt, luôn đổi mới mà vẫn giữ vẻ đẹp riêng. Dòng sông hòa quyện với cảnh quan, mang theo những huyền thoại, lịch sử và văn hóa Huế, là chứng nhân cho biết bao biến cố, đồng thời là nguồn cảm hứng bất tận cho thơ ca, hội họa và âm nhạc. Qua miêu tả chi tiết từng khúc sông, từ thượng nguồn hoang dã đến đoạn chảy qua thành phố dịu dàng, Hoàng Phủ Ngọc Tường thể hiện mối quan hệ mật thiết giữa thiên nhiên và tâm hồn con người. Dòng sông Hương hiện lên vừa là hiện thực vật lý vừa là biểu tượng tinh thần, phản chiếu vẻ đẹp văn hóa và tâm hồn Việt Nam. Chính nhờ sự kết hợp giữa thiên nhiên, lịch sử và văn hóa, sông Hương xứng đáng là “dòng sông huyền nhiệm, nơi sinh ra vẻ đẹp tâm hồn của đất nước”, vừa gợi cảm hứng sáng tạo vừa mang ý nghĩa nhân văn sâu sắc.

Mẫu 5

Hoàng Phủ Ngọc Tường khắc họa dòng sông Hương như món quà thiên nhiên đặc biệt dành cho xứ Huế. Từ thượng nguồn, sông mang vẻ hoang dại, dữ dội, tựa như cô gái Digan phóng khoáng, nhưng khi chảy qua đồng bằng và Huế, nó trở nên mềm mại, trữ tình. Dòng sông uốn lượn theo địa hình, hòa vào cảnh quan núi rừng, cầu trắng, bờ thông, phản chiếu ánh sáng ban ngày theo nhiều sắc thái. Mỗi khúc sông, mỗi khung cảnh đều ẩn chứa sức sống và nhịp điệu riêng của thiên nhiên. Sông Hương vừa là dòng nước vật lý vừa là hiện thân của thiên nhiên Huế, linh hoạt, không lặp lại. Tác giả miêu tả dòng sông bằng những hình ảnh giàu tính hội họa và âm nhạc, gợi cảm giác mềm mại nhưng vẫn dữ dội, vừa đẹp vừa mạnh mẽ. Sông trở thành một thực thể sống, thấm nhuần tinh thần Huế. Nó thay đổi theo mùa, theo thời gian trong ngày, vừa duyên dáng vừa kiêu hùng. Dòng sông hiện lên vừa là cảnh quan, vừa là nhịp sống thiên nhiên, hòa quyện với con người Huế. Mặt sông phản chiếu sắc màu từ xanh, vàng đến tím biếc, khiến cảnh vật thêm huyền ảo. Tường nhấn mạnh sự kết hợp hoàn hảo giữa thiên nhiên và cảm xúc, tạo nên vẻ đẹp bất tận cho sông Hương. Dòng sông không chỉ đẹp mà còn giàu tính cách, gợi cảm hứng nghệ thuật cho mọi thế hệ.

Mẫu 6

Nhà văn thể hiện dòng sông Hương như một chứng nhân lịch sử của xứ Huế. Dòng sông đã chứng kiến biết bao triều đại, chiến tranh, biến động xã hội, nhưng vẫn chảy bình lặng, mang nét trữ tình riêng. Từ thượng nguồn hoang dại đến đoạn chảy qua thành phố, sông giữ nguyên hình hài nhưng luôn linh hoạt, gắn với từng thời kỳ lịch sử. Tường nhấn mạnh mối liên hệ giữa sông Hương và con người Huế qua các câu chuyện dân gian, truyền thuyết đặt tên sông, biểu hiện của văn hóa và lòng yêu quê hương. Dòng sông phản ánh tâm hồn và nhịp sống của đất cố đô, là nơi sinh ra nhiều giá trị tinh thần, nghệ thuật. Sông Hương vừa mạnh mẽ vừa mềm mại, vừa dữ dội vừa dịu dàng, biểu tượng cho sức sống lâu bền của Huế. Mỗi khúc sông gợi nhớ những biến cố, những vinh quang và mất mát, vừa chân thực vừa trữ tình. Tác giả nhấn mạnh dòng sông là mạch nối lịch sử, cảnh vật và con người. Nó vừa chứng kiến sự thay đổi của thời gian, vừa giữ gìn hồn cốt văn hóa Huế. Qua hình tượng sông Hương, Tường ca ngợi tinh thần bất khuất, sự kiên cường và vẻ đẹp vượt thời gian của con người và đất nước. Dòng sông hiện lên như một nhân chứng im lặng nhưng đầy sức gợi. Sông Hương là biểu tượng lịch sử kết hợp với thiên nhiên, tạo nên vẻ đẹp trọn vẹn và sâu sắc.

Mẫu 7

Ai đã đặt tên cho dòng sông làm nổi bật dòng sông Hương như biểu tượng văn hóa xứ Huế. Dòng sông không chỉ là dòng nước, mà là nơi lưu giữ âm nhạc cổ điển, hội họa, thi ca và ký ức của con người. Từ thượng nguồn hoang dại đến đoạn mềm mại trong nội đô, sông Hương gắn với truyền thuyết, lễ hội và đời sống tinh thần Huế. Tường nhấn mạnh giá trị văn hóa của sông qua các câu chuyện dân gian về việc đặt tên, hòa quyện thiên nhiên và con người. Dòng sông vừa là hiện thực vật lý, vừa là nguồn cảm hứng nghệ thuật, tạo nên nhịp điệu tinh thần đặc trưng. Sông Hương thể hiện tính cách vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng, phản chiếu linh hồn Huế. Mặt sông biến đổi màu sắc theo thời gian và mùa, như bức tranh sống động của thiên nhiên và văn hóa. Tường nhân hóa sông như một nhạc sĩ, ngân lên khúc nhạc bất tận cho âm nhạc và thơ ca. Sông gắn bó mật thiết với con người, chứng kiến các giá trị, tri thức, và truyền thống. Nó không chỉ là dòng nước mà là biểu tượng tinh thần vượt thời gian. Dòng sông là mạch sống văn hóa, nơi sinh ra vẻ đẹp tâm hồn xứ Huế. Qua sông Hương, tác giả bày tỏ lòng tự hào và trân trọng di sản văn hóa của dân tộc.

Mẫu 8

Dòng sông Hương hiện lên trong bút kí như một thực thể sống gợi cảm xúc trữ tình dạt dào. Hoàng Phủ Ngọc Tường mô tả dòng sông với những đường cong mềm mại, ánh sáng lấp lánh và màu sắc thay đổi theo thời gian. Thượng nguồn là sự dữ dội, hoang dại; đoạn qua đồng bằng và Huế lại dịu dàng, nữ tính. Sông Hương khiến con người liên tưởng đến một cô gái Digan vừa mạnh mẽ vừa thơ mộng. Dòng sông phản chiếu tâm hồn Huế, gợi nhớ ký ức, kỷ niệm và những rung cảm tinh thần. Tường sử dụng ngôn ngữ giàu tính hội họa và âm nhạc, khiến dòng sông trở thành nguồn cảm hứng nghệ thuật bất tận. Sông Hương không lặp lại chính mình trong cảm hứng của các nghệ sĩ, luôn đa dạng và đổi mới. Mặt sông thay đổi theo mùa, ánh sáng và thời gian trong ngày, như tâm trạng con người. Dòng sông vừa gợi cảm giác bình yên vừa mang chút bâng khuâng, trầm mặc. Tường kết hợp miêu tả cảnh vật và cảm xúc, khiến dòng sông trở thành hình tượng vừa thực vừa biểu tượng. Sông Hương là hiện thân của thiên nhiên, cảm xúc và tinh thần Huế. Qua đó, tác giả thể hiện tình yêu thiên nhiên sâu sắc và sự kết nối giữa con người với dòng sông.

Mẫu 9

Hoàng Phủ Ngọc Tường nhân hóa dòng sông Hương như một nghệ sĩ sống, vừa hoang dại, dữ dội vừa mềm mại, uyển chuyển. Sông Hương thượng nguồn là sức sống mạnh mẽ, đoạn qua đồng bằng mềm mại như tấm lụa, và khi vào Huế, dòng sông trở nên dịu dàng như người tình thầm lặng. Tường mô tả mặt sông biến đổi theo ánh sáng và thời gian, như một bản nhạc sống động. Dòng sông không chỉ là dòng nước mà là nhạc cụ thiên nhiên, ngân lên khúc giao hưởng của Huế. Nó trở thành nguồn cảm hứng bất tận cho thơ ca, hội họa và âm nhạc truyền thống. Sông Hương thể hiện sự linh hoạt, không lặp lại chính mình dù ở bất cứ thời kỳ nào, từ hiện đại đến phong kiến. Tường nhấn mạnh sự gắn kết giữa dòng sông và con người, giữa thiên nhiên và tinh thần Huế. Sông vừa là biểu tượng nghệ thuật vừa là hiện thực vật lý, tạo nên nhịp điệu sống động cho cảnh vật. Dòng sông như một nhân vật sống, vừa là chứng nhân lịch sử, vừa là người nghệ sĩ truyền cảm hứng. Qua dòng sông, tác giả thể hiện niềm tự hào và tình yêu thiên nhiên sâu sắc. Sông Hương là minh chứng cho vẻ đẹp tổng hòa của thiên nhiên, văn hóa và nghệ thuật. 

Mẫu 10

Sông Hương trong bút kí hiện lên không chỉ là dòng nước vật lí mà còn là biểu tượng tinh thần của xứ Huế. Hoàng Phủ Ngọc Tường gợi cảm giác vừa mạnh mẽ, hoang dại, vừa trữ tình, dịu dàng. Dòng sông là chứng nhân lịch sử, đồng thời lưu giữ những giá trị văn hóa, tín ngưỡng và âm nhạc truyền thống. Thượng nguồn dữ dội, đoạn qua đồng bằng nhẹ nhàng, khi vào thành phố Huế mềm mại và uyển chuyển như người con gái Huế. Sông Hương phản chiếu màu sắc thay đổi theo thời gian, tạo nên một bức tranh sống động của thiên nhiên và văn hóa. Tác giả nhân hóa dòng sông, khiến nó trở thành nguồn cảm hứng nghệ thuật bất tận. Dòng sông vừa là nhịp sống vừa là linh hồn, hòa quyện với con người và lịch sử Huế. Tường nhấn mạnh rằng tên “Hương” không chỉ là mùi hương mà còn là biểu tượng văn hóa, tâm hồn và lịch sử. Sông Hương gợi nhắc những kỷ niệm, truyền thống và tinh thần con người. Nó mang vẻ đẹp trường tồn, uyển chuyển nhưng kiêu hùng, kết hợp giữa hiện thực và biểu tượng. Qua dòng sông, tác giả bày tỏ lòng tự hào về Huế và tình yêu bất tận với thiên nhiên, lịch sử, văn hóa. Dòng sông trở thành hình tượng biểu trưng cho cái đẹp toàn diện của xứ sở và con người.

Mẫu 11

Hoàng Phủ Ngọc Tường sử dụng ngôn từ giàu tính hội họa và âm nhạc để miêu tả sông Hương, khiến dòng sông hiện lên sống động và uyển chuyển. Từ thượng nguồn hoang dại đến đoạn mềm mại trong nội đô, sông mang nhiều trạng thái, vừa dữ dội vừa trữ tình. Mặt nước thay đổi sắc màu theo ánh sáng và thời gian, tạo bức tranh thiên nhiên sinh động. Tường nhân hóa dòng sông, ví như nhạc công ngân lên khúc nhạc Huế, hòa quyện thiên nhiên, lịch sử và con người. Dòng sông vừa là hiện thực vật lý vừa là biểu tượng tinh thần. Tác giả mô tả chi tiết từng khúc sông, từng đoạn uốn lượn, tạo cảm giác chuyển động liên tục. Dòng sông là nguồn cảm hứng bất tận cho thơ ca, hội họa và âm nhạc truyền thống. Nó vừa mang nét dịu dàng, nữ tính vừa thể hiện sức sống mạnh mẽ, dữ dội. Sông Hương chứng kiến lịch sử và lưu giữ ký ức dân tộc. Ngôn từ của Tường kết hợp triết lý, hội họa và âm nhạc, tạo nên bút pháp đặc sắc. Dòng sông vừa hiện thực vừa biểu tượng, kết hợp thiên nhiên, văn hóa và tinh thần con người. Tác giả qua đó thể hiện niềm tự hào và tình yêu bất tận với Huế và dòng sông huyền thoại.

Mẫu 12

Hoàng Phủ Ngọc Tường trong bút kí “Ai đã đặt tên cho dòng sông” khắc họa sông Hương vừa hoang dại, dữ dội, vừa trữ tình, mềm mại. Dòng sông uốn lượn qua núi rừng, đồng bằng và Huế, phản chiếu sắc màu thay đổi theo thời gian, như một bức tranh thiên nhiên sống động. Tác giả nhân hóa sông như cô gái Digan vừa mạnh mẽ, vừa dịu dàng, vừa là nghệ sĩ ngân lên khúc nhạc thiên nhiên, vừa là chứng nhân lịch sử. Sông Hương không bao giờ lặp lại chính mình trong cảm hứng của các nghệ sĩ, dù là hiện đại hay cổ điển, mang sức sống linh hoạt và vẻ đẹp riêng. Mỗi khúc sông vừa thực vừa biểu tượng, vừa là cảnh quan vừa là linh hồn Huế. Nó chứng kiến lịch sử, lưu giữ ký ức, và tạo cảm hứng cho thi ca, hội họa và âm nhạc. Tường miêu tả dòng sông bằng ngôn từ giàu tính hội họa và âm nhạc, khiến người đọc cảm nhận chiều sâu văn hóa và tinh thần Huế. Dòng sông vừa dịu dàng, nữ tính, vừa uyển chuyển, dữ dội, là hiện thân của thiên nhiên và con người. Sông Hương hiện lên như nguồn cảm hứng bất tận, nơi hội tụ lịch sử, văn hóa, thiên nhiên và cảm xúc con người. Tác giả khẳng định vẻ đẹp toàn diện của dòng sông và mối liên kết mật thiết với xứ Huế. Câu hỏi “Ai đã đặt tên cho dòng sông?” không chỉ là tò mò mà còn là cách tri ân vẻ đẹp và tinh thần lâu đời của Huế.

Mẫu 13

Hoàng Phủ Ngọc Tường vẽ nên sông Hương như một thực thể sống, vừa mang vẻ hoang dại, dữ dội, vừa mềm mại, trữ tình, như một cô gái vừa mạnh mẽ, vừa dịu dàng. Dòng sông uốn mình qua núi rừng, đồng bằng và nội đô Huế, mặt nước thay đổi sắc thái theo thời gian, như phản chiếu tâm hồn xứ Huế. Tác giả nhấn mạnh mối liên hệ giữa dòng sông với con người và lịch sử: sông là nhân chứng cho các biến cố, vừa hiện hữu trong truyền thuyết, vừa là nguồn cảm hứng nghệ thuật. Sông Hương là hiện thân của thiên nhiên Huế, là nhạc sĩ ngân lên bản giao hưởng sống động, vừa là cảnh quan vừa là biểu tượng tinh thần. Từ thượng nguồn dữ dội đến đoạn mềm mại, dòng sông phản ánh nhịp điệu lịch sử và đời sống con người. Sông Hương không lặp lại chính mình trong cảm hứng sáng tạo, mang vẻ đẹp đa dạng, uyển chuyển, vừa dịu dàng vừa hùng vĩ. Mỗi khúc sông là bức tranh thiên nhiên đầy màu sắc, vừa sinh động vừa huyền ảo. Dòng sông là nơi giao thoa giữa thiên nhiên, văn hóa, lịch sử và nghệ thuật, kết nối con người với mảnh đất Huế. Tường sử dụng ngôn từ giàu tính hội họa và âm nhạc, làm nổi bật chiều sâu và vẻ đẹp tâm hồn Huế. Sông Hương hiện lên vừa thực vừa biểu tượng, vừa là chứng nhân lịch sử vừa là nguồn cảm hứng văn hóa.

Mẫu 14

Ai đã đặt tên cho dòng sông khắc họa dòng sông Hương với đầy đủ vẻ đẹp thiên nhiên, văn hóa, lịch sử và cảm xúc. Dòng sông hiện lên hoang dại, dữ dội như một cô gái Digan, nhưng khi chảy qua đồng bằng và Huế lại dịu dàng, trữ tình. Mặt sông biến đổi theo thời gian, từ xanh sớm, vàng trưa đến tím hoàng hôn, tạo nên bức tranh thiên nhiên sống động và huyền ảo. Tác giả nhân hóa dòng sông như nghệ sĩ, ngân lên khúc nhạc của Huế, vừa là chứng nhân lịch sử, vừa là nguồn cảm hứng sáng tạo. Truyền thuyết về việc đặt tên “Hương” từ nước hoa ngâm hoa gợi lên sự kết nối giữa con người, thiên nhiên và văn hóa. Dòng sông không bao giờ lặp lại chính mình, luôn mang vẻ đẹp riêng và sức sống linh hoạt. Sông Hương vừa là cảnh quan vừa là biểu tượng tinh thần, vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ. Nó lưu giữ ký ức lịch sử, phản ánh nhịp sống và tâm hồn người Huế. Tường kết hợp ngôn từ giàu tính âm nhạc và hội họa để tái hiện vẻ đẹp toàn diện của sông. Dòng sông là nơi hội tụ thiên nhiên, lịch sử, văn hóa và cảm xúc con người. Nó gắn bó mật thiết với Huế và trở thành biểu tượng tinh thần. Câu hỏi “Ai đã đặt tên cho dòng sông?” là lời nhắc về vẻ đẹp lâu đời, đầy chất thơ và ý nghĩa văn hóa.

Mẫu 15

Bút kí của Hoàng Phủ Ngọc Tường đưa độc giả đến với sông Hương, dòng sông mang đầy đủ vẻ đẹp thiên nhiên, lịch sử và văn hóa Huế. Từ thượng nguồn hoang dại, dữ dội, đến đoạn chảy qua đồng bằng và Huế mềm mại, dịu dàng, dòng sông hiện lên như cô gái vừa mạnh mẽ vừa trữ tình. Mặt nước thay đổi màu sắc theo ánh sáng, thời gian và mùa, phản chiếu cảnh vật và tâm hồn xứ Huế. Tường nhân hóa dòng sông, biến nó thành nghệ sĩ ngân lên khúc nhạc thiên nhiên, vừa là chứng nhân lịch sử vừa là nguồn cảm hứng văn hóa. Dòng sông không lặp lại chính mình trong cảm hứng sáng tạo, mang sức sống đa dạng, vừa uyển chuyển vừa kiêu hùng. Nó lưu giữ ký ức lịch sử, phản ánh đời sống con người và nhịp sống Huế. Tác giả kết hợp ngôn từ giàu tính âm nhạc và hội họa, làm nổi bật chiều sâu văn hóa và tinh thần Huế. Dòng sông vừa hiện thực vừa biểu tượng, vừa là cảnh quan vừa là linh hồn của xứ Huế. Sông Hương là nơi hội tụ thiên nhiên, văn hóa, lịch sử và cảm xúc, tạo nên vẻ đẹp toàn diện. 

Mẫu 16

Trong bút kí “Ai đã đặt tên cho dòng sông”, Hoàng Phủ Ngọc Tường vẽ nên dòng sông Hương với sự kết hợp hài hòa giữa thiên nhiên, lịch sử, văn hóa và cảm xúc con người. Dòng sông hiện lên vừa hoang dại, dữ dội, vừa dịu dàng, trữ tình, như cô gái vừa mạnh mẽ vừa nữ tính. Sông uốn lượn qua núi rừng, đồng bằng và Huế, phản chiếu ánh sáng và màu sắc thay đổi theo thời gian. Tác giả nhân hóa sông như nghệ sĩ, ngân lên khúc nhạc thiên nhiên, vừa là chứng nhân lịch sử vừa là nguồn cảm hứng sáng tạo. Truyền thuyết về việc đặt tên sông từ hương hoa gợi nhắc sự gắn bó giữa con người, thiên nhiên và văn hóa Huế. Dòng sông không bao giờ lặp lại chính mình trong cảm hứng sáng tạo, mang vẻ đẹp uyển chuyển và linh hoạt. Sông Hương vừa là hiện thực vật lý vừa là biểu tượng tinh thần, lưu giữ ký ức và phản ánh nhịp sống xứ Huế. Tường sử dụng ngôn từ giàu tính hội họa và âm nhạc, khiến dòng sông vừa sinh động vừa huyền ảo. Dòng sông hội tụ thiên nhiên, lịch sử, văn hóa và tâm hồn con người. Nó gắn bó mật thiết với Huế, trở thành biểu tượng tinh thần vượt thời gian.

Mẫu 17

Hoàng Phủ Ngọc Tường khắc họa sông Hương như một thực thể sống, vừa hoang dại, dữ dội vừa dịu dàng, trữ tình, như cô gái Di gan mạnh mẽ nhưng mềm mại. Dòng sông chảy qua núi rừng, đồng bằng và Huế, phản chiếu sắc màu thay đổi theo thời gian, tạo nên bức tranh thiên nhiên sống động. Tường nhân hóa sông như một nghệ sĩ, ngân lên khúc nhạc thiên nhiên, vừa là chứng nhân lịch sử vừa là nguồn cảm hứng văn hóa. Truyền thuyết dân gian về việc đặt tên sông từ hương hoa gợi nhắc sự kết nối giữa con người, thiên nhiên và văn hóa Huế. Sông Hương không lặp lại chính mình trong cảm hứng sáng tạo, mang sức sống uyển chuyển và đa dạng. Nó vừa là cảnh quan vừa là biểu tượng tinh thần, lưu giữ ký ức lịch sử và nhịp sống con người. Ngôn từ của Tường giàu tính hội họa và âm nhạc, làm nổi bật vẻ đẹp toàn diện của dòng sông. Dòng sông vừa hiện thực vừa biểu tượng, vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ. Sông Hương gắn bó mật thiết với Huế, phản ánh đời sống, văn hóa và tinh thần đất cố đô. Câu hỏi “Ai đã đặt tên cho dòng sông?” là lời tri ân vẻ đẹp, lịch sử và văn hóa lâu đời. Sông Hương hiện lên toàn diện, vừa là thiên nhiên, vừa là lịch sử, vừa là văn hóa, vừa là cảm xúc con người. Tác giả khẳng định vẻ đẹp huyền nhiệm và tinh thần bất diệt của dòng sông Huế.

Mẫu 18

Hoàng Phủ Ngọc Tường tái hiện sông Hương như thực thể sống mang đầy đủ thiên nhiên, lịch sử, văn hóa và cảm xúc. Dòng sông hiện lên dữ dội, hoang dại ở thượng nguồn, mềm mại và trữ tình qua đồng bằng và nội đô Huế. Mặt sông thay đổi theo ánh sáng, thời gian và mùa, tạo nên bức tranh thiên nhiên sống động và huyền ảo. Tường nhân hóa dòng sông như một nghệ sĩ, ngân lên khúc nhạc thiên nhiên, vừa là chứng nhân lịch sử, vừa là nguồn cảm hứng sáng tạo. Truyền thuyết dân gian về hương hoa và tên sông gợi sự kết nối giữa con người, thiên nhiên và văn hóa Huế. Sông Hương không lặp lại chính mình trong cảm hứng sáng tạo, mang vẻ đẹp đa dạng, uyển chuyển và sống động. Nó vừa là hiện thực vật lý vừa là biểu tượng tinh thần, lưu giữ ký ức và phản ánh nhịp sống con người. Ngôn từ giàu tính âm nhạc và hội họa khiến dòng sông vừa sinh động vừa huyền ảo.

Mẫu 19

Trong bút ký, Hoàng Phủ Ngọc Tường khắc họa sông Hương dữ dội, hoang dại, vừa mềm mại, trữ tình, như cô gái mạnh mẽ nhưng thơ mộng. Dòng sông chảy qua núi rừng, đồng bằng và Huế, mặt nước thay đổi sắc thái theo ánh sáng, thời gian và mùa. Tường nhân hóa sông như nghệ sĩ, ngân lên khúc nhạc thiên nhiên, vừa là chứng nhân lịch sử vừa là nguồn cảm hứng văn hóa. Truyền thuyết về việc đặt tên sông từ hương hoa nhấn mạnh mối liên hệ giữa con người, thiên nhiên và văn hóa Huế. Dòng sông không lặp lại chính mình, luôn mang vẻ đẹp riêng và sức sống đa dạng. Sông Hương vừa là hiện thực vật lý vừa là biểu tượng tinh thần, lưu giữ ký ức và nhịp sống con người. Ngôn từ của tác giả giàu tính hội họa và âm nhạc, tạo nên chiều sâu và vẻ đẹp toàn diện của dòng sông. Dòng sông phản ánh sự kết hợp giữa thiên nhiên, lịch sử, văn hóa và cảm xúc. Nó gắn bó mật thiết với Huế, trở thành biểu tượng tinh thần vượt thời gian. Câu hỏi “Ai đã đặt tên cho dòng sông?” là cách tác giả bày tỏ lòng trân trọng và tự hào về vẻ đẹp lâu đời của xứ Huế. Sông Hương hiện lên toàn diện, vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ, vừa thực vừa biểu tượng, vừa là thiên nhiên, lịch sử, văn hóa và tâm hồn. Dòng sông là nguồn cảm hứng bất tận cho nghệ thuật và tinh thần Huế

Mẫu 20

Hoàng Phủ Ngọc Tường dẫn người đọc dạo quanh dòng sông Hương như một chuyến du hành qua không gian và thời gian. Dòng sông mang dáng vẻ thay đổi liên tục: lúc dữ dội như núi rừng tráng lệ, lúc nhẹ nhàng, mênh mang như tấm lụa uốn lượn giữa đồng bằng. Tường mô tả từng khúc sông với sự tỉ mỉ, từ thượng nguồn đầy hoang dại đến đoạn chảy qua cố đô Huế, nơi sông ôm ấp cầu, bờ thông và Cồn Hến. Dòng sông vừa hiện thực vừa biểu tượng, phản chiếu linh hồn Huế và tâm hồn con người nơi đây. Tác giả kết hợp những truyền thuyết dân gian, âm nhạc và thi ca, khiến sông Hương trở thành nhân vật sống động. Sông không bao giờ đứng yên, nó chảy và biến đổi, gợi nhắc sự linh hoạt và sức sống bền bỉ của thiên nhiên. Mỗi khúc sông chứa đựng vẻ đẹp riêng, vừa gợi cảm giác dịu dàng vừa phảng phất sự kiêu hùng. Tường sử dụng ngôn từ giàu hình ảnh, nhạc điệu, khiến dòng sông vừa nhìn thấy vừa cảm nhận được qua tâm hồn. Sông Hương vừa là hiện tượng tự nhiên vừa là biểu tượng văn hóa, lịch sử và nghệ thuật. Qua câu hỏi “Ai đã đặt tên cho dòng sông?”, tác giả thể hiện sự tôn trọng nguồn cội, vẻ đẹp và tinh thần lâu đời của Huế. Dòng sông là nhân chứng lịch sử, là nguồn cảm hứng sáng tạo bất tận. Nó mang vẻ đẹp tổng hòa, nơi thiên nhiên, con người, lịch sử và văn hóa hòa quyện.

Mẫu 21

Bút kí của Hoàng Phủ Ngọc Tường đưa độc giả cảm nhận dòng sông Hương như sinh linh sống, vừa huyền bí vừa gần gũi. Từ nguồn suối thượng nguồn, sông dữ dội, cuộn chảy như bản nhạc trầm bổng của núi rừng, nhưng khi đến Huế, nó lại dịu dàng, êm đềm, uốn lượn ôm lấy thành phố. Dòng sông là nơi giao thoa giữa thiên nhiên và lịch sử, chứng kiến triều đại đổi thay, lễ hội, đời sống dân gian và những truyền thuyết dân gian về hương hoa. Tường dùng hình ảnh nhân hóa để dòng sông hiện lên như cô gái vừa mạnh mẽ, vừa thơ mộng, vừa là nhạc công ngân lên bản giao hưởng của Huế. Sông Hương không bao giờ lặp lại chính mình, mỗi khúc sông đều chứa đựng vẻ đẹp khác nhau, từ sự hoang dại dữ dội đến sự trữ tình, uyển chuyển. Dòng sông vừa là hiện thực vật lý vừa là biểu tượng tinh thần, lưu giữ ký ức, văn hóa và cảm xúc con người. Mặt nước thay đổi sắc màu theo thời gian, mùa và ánh sáng, như phản chiếu nhịp sống xứ Huế. Dòng sông kết hợp thiên nhiên, lịch sử, văn hóa và nghệ thuật tạo nên vẻ đẹp toàn diện. Tác giả nhấn mạnh mối quan hệ mật thiết giữa con người và dòng sông. Sông Hương là nguồn cảm hứng bất tận cho thi ca, hội họa và âm nhạc truyền thống. Qua câu hỏi “Ai đã đặt tên cho dòng sông?”, Tường bày tỏ lòng tri ân, tự hào và sự ngưỡng mộ vẻ đẹp xứ Huế. Dòng sông hiện lên vừa thực vừa biểu tượng, vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ, vừa bình yên vừa huyền bí.

Mẫu 22

Sông Hương hiện lên như nhân vật trung tâm, vừa hoang dại, mạnh mẽ, vừa mềm mại và dịu dàng. Hoàng Phủ Ngọc Tường đi sâu vào từng khúc sông, miêu tả từ thượng nguồn đầy dữ dội, qua đồng bằng uốn lượn, đến Huế thơ mộng. Sông mang theo ký ức lịch sử, chứng kiến triều đại và đời sống con người, đồng thời gắn liền với truyền thuyết dân gian về tên gọi “Hương” từ nước hoa. Tường sử dụng ngôn từ giàu nhạc điệu, khiến sông vừa nhìn thấy vừa cảm nhận được qua tâm hồn. Dòng sông hiện lên như nhạc công, ngân lên bản giao hưởng của thiên nhiên, văn hóa và cảm xúc con người. Mỗi khúc sông là một bức tranh sinh động, vừa là hiện thực vừa là biểu tượng tinh thần. Dòng sông phản chiếu sắc màu, ánh sáng, thời gian và mùa, tạo nên bức tranh huyền ảo. Sông Hương vừa dịu dàng vừa dữ dội, vừa nữ tính vừa kiêu hùng, gợi cảm hứng cho nghệ thuật và thi ca. Nó không lặp lại chính mình, luôn biến hóa và sống động. Tác giả khẳng định mối liên hệ giữa con người Huế với thiên nhiên, lịch sử và văn hóa. Dòng sông là minh chứng cho vẻ đẹp toàn diện, nơi thiên nhiên, văn hóa, lịch sử và cảm xúc hòa quyện. Câu hỏi “Ai đã đặt tên cho dòng sông?” là cách tác giả trân trọng vẻ đẹp, tinh thần và văn hóa Huế. Sông Hương là biểu tượng sống động, huyền nhiệm và bất diệt của xứ Huế.

Mẫu 23

Hoàng Phủ Ngọc Tường vẽ sông Hương như sinh vật sống, vừa dữ dội, hoang dại, vừa mềm mại, trữ tình, mang tính cách vừa mạnh mẽ vừa thơ mộng. Dòng sông uốn lượn qua núi rừng, đồng bằng, nội đô Huế, mặt nước biến hóa sắc thái theo thời gian và ánh sáng, tạo nên bức tranh thiên nhiên sống động. Tường kết hợp truyền thuyết, văn hóa và âm nhạc, khiến dòng sông trở thành nhân vật vừa là chứng nhân lịch sử vừa là nghệ sĩ ngân khúc nhạc Huế. Sông Hương lưu giữ ký ức lịch sử, triều đại, lễ hội, đời sống dân gian và tinh thần con người. Nó không lặp lại chính mình trong cảm hứng sáng tạo, mang sức sống đa dạng và uyển chuyển. Dòng sông vừa hiện thực vừa biểu tượng tinh thần, vừa là cảnh quan vừa là linh hồn xứ Huế. Tường sử dụng ngôn từ giàu tính hội họa và âm nhạc, khiến dòng sông vừa sinh động vừa huyền ảo. Sông Hương là nơi kết hợp thiên nhiên, lịch sử, văn hóa và cảm xúc con người. Nó phản ánh nhịp sống, tinh thần và văn hóa Huế, vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ. Dòng sông là nguồn cảm hứng bất tận cho thi ca, hội họa, âm nhạc. 

Mẫu 24

Sông Hương hiện lên trong bút ký như thực thể sống đa sắc, vừa dữ dội, hoang dại, vừa dịu dàng, uyển chuyển, phản chiếu tâm hồn và lịch sử Huế. Hoàng Phủ Ngọc Tường đi sâu vào từng khúc sông, từ thượng nguồn cuộn chảy đến đồng bằng mềm mại, rồi chảy qua Huế thơ mộng. Tường nhân hóa sông như cô gái mạnh mẽ nhưng dịu dàng, vừa là nghệ sĩ ngân lên bản giao hưởng thiên nhiên, vừa là chứng nhân lịch sử. Sông Hương lưu giữ ký ức về triều đại, lễ hội, đời sống dân gian và truyền thống văn hóa. Mặt nước thay đổi màu sắc theo thời gian và ánh sáng, tạo bức tranh thiên nhiên sống động, vừa huyền ảo vừa gần gũi. Dòng sông không lặp lại chính mình, mang sức sống uyển chuyển, vừa dịu dàng vừa kiêu hùng. Tác giả sử dụng ngôn từ giàu nhạc điệu và hình ảnh, khiến dòng sông vừa nhìn thấy vừa cảm nhận qua tâm hồn. Sông Hương hội tụ thiên nhiên, lịch sử, văn hóa và cảm xúc con người, tạo nên vẻ đẹp tổng hòa. Nó phản ánh nhịp sống và tinh thần xứ Huế, vừa thực vừa biểu tượng. 

Mẫu 25

Hoàng Phủ Ngọc Tường dẫn người đọc trải nghiệm sông Hương qua cái nhìn tổng thể, vừa là hiện thực vừa là biểu tượng tinh thần. Dòng sông uốn lượn mềm mại qua các địa hình, từ núi non, thung lũng đến thành phố Huế, phản chiếu cảnh vật và khí hậu theo từng mùa. Tường nhấn mạnh sự kết hợp hài hòa giữa dòng nước, bờ cát, rừng cây và kiến trúc cố đô, tạo nên một không gian sống động, vừa cụ thể vừa mang tính trừu tượng. Sông Hương là chứng nhân lịch sử, từng chứng kiến biến cố triều đại và đời sống con người qua nhiều thế kỷ. Tác giả mô tả dòng sông như nguồn cảm hứng của thi ca và hội họa, nơi những giá trị tinh thần và văn hóa hội tụ. Mỗi khúc sông mang dáng dấp khác nhau, phản ánh nhịp điệu đời sống xứ Huế, vừa yên bình vừa dữ dội. Dòng sông hiện lên như một nhân vật có sức sống, gắn bó mật thiết với con người và cảnh vật. Tường sử dụng ngôn từ giàu hình ảnh và màu sắc, khiến dòng sông trở nên đa chiều và sống động. Sông Hương vừa là cảnh quan vừa là biểu tượng văn hóa, lưu giữ ký ức và tinh thần Huế. Nó phản chiếu nhịp điệu tự nhiên, văn hóa, lịch sử và cảm xúc con người. Tác phẩm khái quát vẻ đẹp tổng thể của dòng sông và xứ Huế. 

Mẫu 26

Bút kí khắc họa sông Hương như mạch sống xuyên suốt Huế, vừa mang vẻ đẹp tự nhiên vừa gắn liền với lịch sử và văn hóa. Từ thượng nguồn, dòng sông chảy qua nhiều địa hình, thay đổi từ hùng vĩ, dữ dội đến mềm mại, thanh bình, phản ánh sự đa dạng của thiên nhiên. Tường kết hợp các chi tiết về kiến trúc, rừng cây, đồi núi và con người tạo nên bức tranh tổng thể sinh động. Sông Hương là chứng nhân của lịch sử, ghi dấu những biến động xã hội, lễ hội và đời sống dân gian. Dòng sông trở thành nguồn cảm hứng nghệ thuật, phản ánh nhịp sống và tâm hồn con người Huế. Mỗi khúc sông mang những đặc điểm riêng, vừa hiện thực vừa biểu tượng, vừa yên bình vừa mạnh mẽ. Tường sử dụng lối miêu tả sinh động, giàu chi tiết, khiến dòng sông trở nên sống động, hiện diện trong tâm trí người đọc. Sông Hương vừa là cảnh quan vừa là linh hồn xứ Huế, lưu giữ ký ức và tinh thần con người. Tác phẩm tổng hợp vẻ đẹp tự nhiên, lịch sử và văn hóa, tạo nên cái nhìn toàn diện về dòng sông. Mặt sông thay đổi theo thời gian, ánh sáng và mùa, gợi cảm giác sống động và liên tục. Tường làm nổi bật mối quan hệ giữa con người và thiên nhiên, giữa lịch sử và cảm xúc. Dòng sông vừa thực vừa biểu tượng, vừa là thiên nhiên vừa là tinh thần xứ Huế. Câu hỏi về tên sông là cách tác giả bày tỏ lòng tôn trọng vẻ đẹp và di sản lâu đời. Sông Hương hiện lên như mạch sống bất tận của đất cố đô.

Mẫu 27

Hoàng Phủ Ngọc Tường dẫn người đọc chiêm ngưỡng sông Hương với sự kết hợp giữa thiên nhiên, lịch sử và cảm xúc con người. Dòng sông chảy qua nhiều cảnh quan, từ núi rừng hùng vĩ, thung lũng thanh bình đến Huế thơ mộng, tạo nên vẻ đẹp đa dạng và hài hòa. Tường mô tả những thay đổi của sông theo thời gian, mùa và ánh sáng, khiến dòng nước trở nên sống động và đa chiều. Sông Hương chứng kiến lịch sử triều đại, đời sống dân gian, lễ hội và biến động xã hội, vừa là chứng nhân vừa là nguồn cảm hứng nghệ thuật. Dòng sông phản ánh nhịp sống con người Huế, vừa êm đềm vừa dữ dội, vừa hiện thực vừa biểu tượng tinh thần. Tường kết hợp miêu tả cảnh vật, con người và văn hóa, khiến dòng sông trở nên sinh động, có chiều sâu. Dòng sông hội tụ vẻ đẹp tự nhiên, lịch sử, văn hóa và tâm hồn, tạo nên một bức tranh tổng thể. Sông Hương không chỉ là cảnh quan mà còn là biểu tượng gắn bó mật thiết với xứ Huế. Mặt nước thay đổi sắc thái theo thời gian và ánh sáng, khiến dòng sông vừa sinh động vừa trữ tình. Tác giả làm nổi bật sự gắn kết giữa thiên nhiên và con người, giữa lịch sử và cảm xúc. Dòng sông vừa là hiện thực vừa là biểu tượng, vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ. 

Mẫu 28

Hoàng Phủ Ngọc Tường mô tả sông Hương như dòng chảy kết tinh thiên nhiên, lịch sử và văn hóa Huế. Dòng sông uốn lượn qua núi rừng, thung lũng và thành phố, mang những sắc thái thay đổi theo thời gian, mùa và ánh sáng, tạo nên bức tranh sinh động. Sông Hương lưu giữ ký ức lịch sử, chứng kiến đời sống dân gian, triều đại và các biến cố xã hội. Tường nhấn mạnh mối liên kết giữa sông và con người, nơi dòng sông vừa là hiện thực vừa là biểu tượng tinh thần. Dòng sông hội tụ vẻ đẹp đa dạng: vừa hùng vĩ, mạnh mẽ vừa dịu dàng, trữ tình, phản ánh nhịp sống xứ Huế. Tác giả sử dụng ngôn từ giàu hình ảnh, khiến dòng sông vừa nhìn thấy vừa cảm nhận được qua tâm hồn. Sông Hương là nguồn cảm hứng bất tận cho thi ca, âm nhạc và hội họa. Mỗi khúc sông có dáng dấp riêng, phản ánh nhịp điệu đời sống và tinh thần con người. Dòng sông vừa là cảnh quan vừa là biểu tượng văn hóa, vừa là chứng nhân lịch sử vừa là nguồn cảm xúc. Câu hỏi “Ai đã đặt tên cho dòng sông?” là lời nhắc về vẻ đẹp lâu đời và tinh thần bất diệt của Huế. Sông Hương hiện lên toàn diện, kết hợp thiên nhiên, lịch sử, văn hóa và cảm xúc con người. Dòng sông vừa thực vừa biểu tượng, vừa biến hóa vừa bền vững, là linh hồn của cố đô.

 

Bố cục

+ Phần 1 (từ đầu đến “quê hương xứ sở”): Thủy trình của sông Hương

+ Phần 2 (còn lại): Vẻ đẹp lịch sử, văn hóa và thi ca của sông Hương


Nội dung chính

Đoạn trích bài bút kí Ai đã đặt tên cho dòng sông? là đoạn văn xuôi súc tích và đầy chất thơ về sông Hương.


Tìm hiểu chung

1. Xuất xứ

Ai đã đặt tên cho dòng sông? là bài bút kí xuất sắc, viết tại Huế, ngày 4/1/1981, in trong tập sách cùng tên

2. Đề tài

Vẻ đẹp sông Hương

3. Phương thức biểu đạt

Miêu tả kết hợp với tự sự và biểu cảm

4. Thể loại

Bút kí

5. Ngôi kể

Ngôi thứ 3

Group 2K9 Ôn Thi ĐGNL & ĐGTD Miễn Phí

close