Tóm tắt, bố cục, nội dung chính văn bản Chữ người tử tùTóm tắt, bố cục, nội dung chính, văn bản Chữ người tử tù giúp học sinh soạn bài dễ dàng, chính xác.
Lựa chọn câu để xem lời giải nhanh hơn
Tóm tắt Bài 1 Huấn Cao là một người tử tù nhưng có tài viết chữ đẹp. Người quản ngục và thầy thơ say mê nét chữ của Huấn Cao nên đã dành cho ông Huấn sự biệt đãi đặc biệt. Ban đầu, ông Huấn khinh miệt và không nhận sự biệt đãi của quản ngục nhưng rồi ông cũng nhận ra được sự chân thành trong tấm lòng của viên quản ngục nên đã quyết định cho chữ. Cảnh cho chữ diễn ra cho thấy sự trân trọng của người xin chữ và người tử tù đang phóng những nét chữ tài hoa. Sau đó, Huấn Cao khuyên người quản ngục không làm công việc này nữa để giữ được thiên lương trong sạch. Tóm tắt Bài 2 Huấn Cao là một tử tù bị bắt giam chịu sự quản lí của viên quản ngục. Viên quản ngục lại rất yêu thích chữ Huấn Cao, đã nhiều lần biệt đãi và xin Huấn Cao cho chữ nhưng chỉ nhận lại sự khước từ lạnh lùng. Tuy nhiên, khi biết được tấm lòng của viên quản ngục dành cho cái đẹp, Huấn Cao đã đồng ý cho chữ viên quản ngục. Cảnh cho chữ diễn ra trong nhà lao, là một cảnh tượng xưa nay chưa từng có. Sau cùng, Huấn Cao khuyên quản ngục hãy bỏ nghề để giữ thiên lương trong sạch. Tóm tắt Bài 3 Huấn Cao là người tử tù đang bị áp giải về kinh chịu án chém, trên đường về kinh, Huấn Cao đã vào nhà giam do viên quản ngục quản lí. Trái ngược với thái độ hống hách của những quản ngục ở những nhà giam trước đó, viên quản ngục ngưỡng mộ tài năng và chữ viết của Huấn Cao. Trong thời gian Huấn Cao ở đây, viên quản ngục đã tiếp đãi chu đáo, đổi lại là thái độ lạnh lùng, coi thường của Huấn Cao. Trong đêm trước khi lên đường về kinh, Huấn Cao đã nhận ra tấm lòng của viên quản ngục, ông đã đồng ý tặng chữ cho viên quản ngục ngay trong nhà lao u tối, quả là cảnh tượng xưa nay chưa từng có. Xem thêm Tóm tắt 4 Huấn Cao – thủ lĩnh một cuộc khởi nghĩa chống triều đình, bị kết án tử hình và giải về giam ở một ngục thất. Khi biết tin trong số tử tù có Huấn Cao, người nổi tiếng với tài viết chữ, viên quản ngục đã sắp xếp nơi giam tươm tất và biệt đãi ông cùng các đồng chí. Sở nguyện lớn nhất của quản ngục là được xin chữ Huấn Cao. Ban đầu Huấn Cao lạnh nhạt, khinh miệt, nhưng sau khi hiểu tấm lòng chân thành, ông đồng ý cho chữ. Trong đêm cuối trước lúc ra pháp trường, Huấn Cao viết chữ trên tấm lụa trắng, còn viên quản ngục và thầy thơ lại cung kính bên cạnh. Sau đó, Huấn Cao khuyên quản ngục nên lui về quê để giữ gìn thiên lương. Viên quản ngục thành tâm tiếp nhận lời khuyên ấy. Tóm tắt 5 Huấn Cao vốn là người lãnh đạo cuộc khởi nghĩa chống lại triều đình nên bị bắt và kết án tử hình. Trước ngày hành hình, ông bị giam trong một nhà ngục. Biết có Huấn Cao – người nổi tiếng viết chữ đẹp – được đưa vào, quản ngục đã chăm lo nơi giam và hết lòng biệt đãi. Ông vốn ao ước có được chữ của Huấn Cao. Lúc đầu Huấn Cao tỏ ra khinh thường, nhưng khi hiểu rõ tấm lòng thành kính, ông đã nhận lời. Trong đêm trước khi bị xử chém, Huấn Cao viết chữ trên tấm lụa trắng tinh, khiến quản ngục và thơ lại kính cẩn cúi nhìn. Trước khi rời đi, Huấn Cao khuyên quản ngục trở về giữ cho tâm hồn trong sáng. Quản ngục xúc động bái lĩnh lời dạy. Tóm tắt 6 Là thủ lĩnh khởi nghĩa chống triều đình, Huấn Cao bị kết án tử hình và đưa đến một nhà tù để chờ ngày hành quyết. Khi nhận được trát giam, viên quản ngục biết đó là Huấn Cao – người nổi danh chữ đẹp – liền dặn dò sửa soạn chỗ giam cẩn thận. Trong suốt thời gian ông ở tù, quản ngục đối đãi tử tế và mong muốn tha thiết là xin được vài nét chữ của Huấn Cao. Ban đầu, Huấn Cao khinh bạc, nhưng sau khi nhận ra tấm lòng trong sáng, ông đã đồng ý. Trong đêm cuối cùng, ánh đuốc sáng bừng cả buồng giam, Huấn Cao viết những nét chữ tuyệt đẹp trên tấm lụa, còn quản ngục và thơ lại cung kính đứng hầu. Trước khi chia tay, ông khuyên quản ngục hãy về quê để giữ thiên lương. Lời khuyên được viên quản ngục thành kính tiếp nhận. Tóm tắt 7 Huấn Cao là người cầm đầu một cuộc nổi dậy chống triều đình, bị bắt và lĩnh án tử. Ông bị đưa vào nhà ngục chờ ngày hành hình. Khi biết tin ấy, quản ngục – vốn ngưỡng mộ tài viết chữ của Huấn Cao – đã cho người chuẩn bị chỗ giam sạch sẽ và cư xử trọng thị. Niềm mong mỏi lớn nhất của quản ngục là có được chữ của ông. Ban đầu Huấn Cao không để tâm, nhưng sau khi hiểu lòng người quản ngục, ông đã đồng ý cho chữ. Trong đêm cuối, Huấn Cao ung dung viết trên tấm lụa trắng, còn quản ngục và thơ lại thì run run đứng bên. Xong, Huấn Cao khuyên ông về quê giữ lấy thiên lương. Quản ngục cảm động, cúi đầu lĩnh hội. Tóm tắt 8 Do lãnh đạo khởi nghĩa chống triều đình, Huấn Cao bị kết án tử và bị giam trong ngục. Quản ngục khi hay tin vô cùng kính trọng vì đó chính là người nổi danh viết chữ đẹp. Ông sắp xếp nơi giam chu đáo và biệt đãi Huấn Cao cùng bạn tù, chỉ mong xin được vài chữ quý. Ban đầu Huấn Cao khinh bạc, nhưng cảm nhận được tấm lòng thành thực, ông chấp thuận. Trong đêm trước ngày hành hình, Huấn Cao cầm bút viết chữ trên lụa trắng, từng nét uyển chuyển như rồng bay phượng múa. Quản ngục và thơ lại cúi rạp người kính cẩn. Sau đó, Huấn Cao khuyên ông nên lui về quê để giữ cho thiên lương khỏi vấy bẩn. Lời dặn ấy được quản ngục trang nghiêm tiếp nhận. Tóm tắt 9 Truyện ngắn Chữ người tử tù được trích trong tập Vang bóng một thời của nhà văn Nguyễn Tuân. Huấn Cao là một tử tù nhưng có tài viết chữ rất đẹp. Vì vậy mà ông nhận được sự biệt đãi đặc biệt của viên quản ngục dành cho mình. Viên quản ngục và thầy thơ rất trân trọng và say mê nét chữ của Huấn Cao nhưng Huấn Cao lại không thích nhận được sự biệt đãi của người khác. Huấn Cao vốn dĩ tỏ thái độ khinh miệt người quản ngục nhưng cho đến khi hiểu được tấm lòng thành kính của người đó thì Huấn Cao đã quyết định cho chữ. Trong đêm khuya hiện lên cảnh ba con người chụm đầu vào trong một không gian ẩm mốc, tù túng. Người tử tù phóng những nét chữ tuyệt đẹp và hai người còn lại thì khúm núm chờ đợi. Huấn Cao không chỉ có thiên lương trong sáng mà ông còn trân trọng thiên lương của người khác. Sau khi cho chữ, Huấn Cao đã khuyên quản ngục thay chốn ở để giữ được lương tâm trong sạch, lương thiện. Huấn Cao vừa là một người anh hùng khi dám đứng lên chống lại triều đình thối nát lúc bấy giờ, lại là một người có tài năng, có thiên lương trong sạch rất đáng ngưỡng mộ. Tóm tắt 10 Nhà tù tỉnh Sơn chuẩn bị đón 6 tên tử tù nguy hiểm trong đó đứng đầu là Huấn Cao. Trước khi tù đến viên quản ngục đã tỏ lòng khâm phục Huấn Cao vì cái tài viết chữ đẹp. Trong lòng viên quản ngục đã có ý định muốn biệt đãi Huấn Cao nhưng vẫn cảnh giác với cái tài bẻ khóa vượt ngục của ông. Đêm quản ngục ngồi một mình, nghĩ về mình: “hắn cũng như mình, chọn nhầm mất nghề rồi”. Sáng hôm sau Huấn Cao và 5 kẻ tử tù được giải đến. Họ đều tỏ khí phách ngang tàn ngạo nghễ (hành động giỗ gông đuổi rệp). Suốt nửa tháng ngục quản biệt đãi Huấn Cao và 5 người tử tù. Huấn Cao tỏ ra khinh bạc và sỉ nhục viên quản ngục “ngươi hỏi ta muốn gì, ta chỉ chỉ muốn từ nay ngươi đừng bao giờ đặt chân đến đây”. Viên quản ngục rất phục Huấn Cao và vẫn biệt đãi “một người chọc trời khuấy nước, đến trên đầu còn chả sợ nữa là mình”. Quản ngục mong muốn xin Huấn Cao mấy chữ đại tự. Có lệnh chuyển tù, quản ngục nhờ thơ lại đến nói với Huấn Cao tâm sự của mình. Huấn Cao đã đồng ý cho chữ. Đêm viết chữ kỳ lạ trong ngục. Một người tù cổ đeo gông chân vướng xiềng đang đậm tô từng nét chữ. Viết xong Huấn Cao khuyên quản ngục bỏ nghề. Quản ngục cảm động vái người tù chắp tay nói một câu mà dòng nước mắt rỉ vào kẽ miệng nghẹn ngào “kẻ mê muội này xin bái lĩnh”. Tóm tắt 11 Câu chuyện Chữ người tử tù kể về nhân vật Huấn Cao nho tài hoa viết chữ rất đẹp và là nhà cách mạng khi thường xuyên chống lại triều đình. Huấn Cao bị triều đình bắt và xử tội chết, thời gian trước khi xử tử Huấn Cao giam giữ trong nhà lao Tỉnh Sơn. Tài năng của ông nổi tiếng đến nỗi viên quản ngục biết đến, viên quản ngục vô cùng yêu thích nét chữ của Huấn Cao, nếu như có chữ của ông xem như là báu vật. Ông biệt đãi tử tù Huấn Cao kính cẩn như một kẻ bề dưới nhưng Huấn Cao vẫn không mảy may đoái hoài. Khi thời gian gần hết, ông quyết định đến xin chữ của Huấn Cao, ban đầu Huấn Cao không thèm để tâm và tỏ ý khinh thường nhưng sau khi biết được viên quản ngục yêu cái đẹp và mến tài hoa của mình, Huấn Cao cảm động và quyết định cho chữ ngay trong tù. Cảnh tượng chưa từng có, người tử tù tay đeo gông thảo những nét rồng bay phượng múa trong nhà tù tối tăm, ẩm thấp, trong khi viên quản ngục khép nép như kẻ bề dưới. Người tử tù và viên quản ngục giữa họ đều có điểm chung đó là yêu cái đẹp, con người và nghệ thuật cùng đồng điệu với nhau và vượt lên những điều tầm thường trong cuộc sống. Tóm tắt 12 Trên đường về kinh chịu án chém, Huấn Cao và những người đồng chí của mình bị tạm giam tại nhà giam của viên quản ngục. Viên quản ngục lại là một người có thú vui tao nhã, thích chơi chữ nên khi nhận được phiến trát từ cấp trên đã suy nghĩ để tìm cách xin bằng được chữ của Huấn Cao. Huấn Cao và các bạn được viên quản ngục biệt đãi rượu thịt và ông coi như đó là chuyện đương nhiên, thậm chí còn tỏ rõ thái độ khinh bạc với thầy thơ lai, viên quản ngục. Đêm trước ngày ra pháp trường hành quyết, viên quản ngục đã nhờ thầy thơ lại giãi bày tấm lòng và mong mỏi xin được chữ của Huấn Cao. Ông nhận ra "một tấm lòng" trong chốn ngục tù tăm tối, thật giả lẫn lộn này và quyết định cho viên quản ngục chữ. Huấn Cao cho chữ trong hoàn cảnh đêm tối, trong căn phòng giam chật chội, bẩn thỉu, cổ đeo gông, chân vướng xiềng còn viên quản ngục và thầy thơ lại thì khúm núm, run rẩy bưng chậu mực, chỉnh những đồng tiền trên khuông vải trắng. Không chỉ cho chữ mà Huấn Cao còn cho viên quản ngục lời khuyên nên đổi chốn ở để chơi chữ và không bị nhem nhuốc mất đời lương thiện của mình đi. Tóm tắt 13 Huấn Cao là người đứng đầu của nghĩa quân phản loạn chống lại chế độ phong kiến đương thời, ông là một người bản lĩnh lại nổi tiếng viết chữ đẹp. Khởi nghĩa thất bại, Huấn Cao và những người đồng đội bị bắt, bị áp giải lên kinh chịu án chém. Khi đến nhà ngục do quản ngục quản lí, nhận được sự tiếp đãi nhiệt tình, chu đáo, Huấn Cao coi thường ra mặt. Biết được tấm lòng của viên quản ngục, Huấn Cao đã rất cảm động, ông quyết định viết tặng quản ngục chữ như mong muốn của người quản ngục. Huấn Cao đã tặng chữ và khuyên quản ngục rời xa chốn thị phi, đen tối để bảo vệ thiên lương trong sáng của mình. Tóm tắt 14 Huấn Cao là người tử tù đang bị áp giải về kinh chịu án chém, trên đường về kinh, Huấn Cao đã vào nhà giam do viên quản ngục quản lí. Trái ngược với thái độ hống hách của những quản ngục ở những nhà giam trước đó, viên quản ngục ngưỡng mộ tài năng và chữ viết của Huấn Cao. Trong thời gian Huấn Cao ở đây, viên quản ngục đã tiếp đãi chu đáo, đổi lại là thái độ lạnh lùng, coi thường của Huấn Cao. Trong đêm trước khi lên đường về kinh, Huấn Cao đã nhận ra tấm lòng của viên quản ngục, ông đã đồng ý tặng chữ cho viên quản ngục ngay trong nhà lao u tối, quả là cảnh tượng xưa nay chưa từng có. Tóm tát 15 Văn bản Chữ người tử tù của nhà văn Nguyễn Tuân kể về cuộc gặp gỡ đầy ngang trái giữa người tử tù tên Huấn Cao và viên quản ngục. Được biết, Huấn Cao là một người nổi tiếng viết chữ đẹp trong vùng viên quản ngục đã nghe danh từ lâu nay có cơ hội được gặp. Chính vì vậy trong những ngày tháng Huấn Cao ở trong ngục đã nhận được sự biệt đãi hậu hĩnh từ người quan ngục. Lúc đầu, Huấn Cao tỏ ý khinh miệt viên quản ngục, nhưng khi hiểu được tấm lòng viên quản ngục. Tuy nhiên sau khi nghe thầy thơ lại kể rõ sự tình về tấm lòng cảm mến người tài của viên quản ngục, Huấn Cao đã đồng ý cho chữ. Cảnh cho chữ diễn ra trong nhà lao, một cảnh tượng xưa nay chưa từng có. Tóm tắt 16 "Chữ người tử tù" là tác phẩm xoay quanh câu chuyện của Huấn Cao và Viên Quản Ngục trong những ngày cuối tại nhà giam. Huấn Cao là một nho sĩ tài hoa với tài viết chữ rất đẹp. Ngoài ra, ông còn có tài bẻ khóa và vượt ngục. Do chống lại triều đình phong kiến mà Huấn Cao bị bắt giam. Ông được hiện lên gián tiếp thông qua lời nói của Viên quản ngục với Thầy thơ lại với sự ngưỡng mộ về tài năng của ông. Suốt nửa tháng bị bắt giam tại nhà lao Viên quản ngục luôn đối xử tốt với Huấn Cao, nhưng trái lại Huấn Cao lại giữ thái độ lạnh lùng, coi khinh Viên quản ngục. Viên quản ngục không lấy làm oán thù thái độ khinh bạc của Huấn Cao, ông chỉ mong mỏi một điều rằng một ngày gần nhất ông Huấn sẽ dịu bớt tính nết và ông sẽ nhờ Huấn Cao viết cho mấy chữ trên tấm lụa vuông trắng đã mua sẵn. Thế là ông mãn nguyện rồi, có chữ ông Huấn mà treo là một vật báu trên đời. Sau khi biết được ý nguyện của Viên quản ngục, trong ngày cuối tại nhà giam một cảnh tượng xưa nay chưa từng có đã diễn ra. Giữa chốn ngục tù tăm tối, đầy ẩm mốc ba cái đầu người chăm chú trên một tấm lụa bạch, một người tù cổ đeo gông, chân vướng xiềng đang dậm tô nét chữ trên tấm lụa trắng tinh, Viên quản ngục khúm núm cất những đồng tiền kẽm đánh dấu ô chữ đặt trên tấm lụa, thầy thơ lại gầy gò thì run run bưng chậu mực. Thật là một cảnh tượng hiếm có trên đời. Sau khi cho chữ Viên quản ngục xong, Huấn Cao còn đưa ra lời khuyên, khuyên Viên quản ngục nên thay chỗ ở, tìm về quê ở rồi hãy nghĩ đến chuyện chơi chữ. Ở đây khó giữ thiên lương và rồi cũng đến nhem nhuốc cái đời lương thiện đi. Viên quản ngục cảm động, vái tạ Huấn Cao. Tóm tắt 17 Huấn Cao nổi tiếng trong vùng là một người văn hay chữ đẹp, những nét chữ của ông được rất nhiều người yêu mến, tuy nhiên không phải ai ông cũng cho chữ, xin chữ của ông là điều khó. Ông thường xuyên chống đối lại một triều đình vốn quan liêu và mục nát, chính vì chống đối ông bị bắt và kết tội chết. Trước khi xử tội chết, ông bị giam giữ trong nhà tù. Tại đây, viên quản ngục là người biết Huấn Cao và nét chữ tài hoa của ông, nếu xin được nét chữ của Huấn Cao treo trong nhà như một báu vật. Viên quản ngục biệt đãi rất tốt với Huấn Cao nhưng ngược lại Huấn Cao dửng dưng và tỏ ý khinh thường viên quản ngục. Khi biết được tấm lòng của viên quản ngục và tình yêu nghệ thuật, Huấn Cao quyết định cho chữ ngay trong một hoàn cảnh trớ trêu: “trong tù”. Không gian ẩm thấp, tối tăm lại là nơi cho chữ, tay đeo gông nhưng vô cùng uy nghi, khí khái trong khi viên quản ngục lại khép nép, phục tùng. Tất cả đều thể hiện sự trái ngược hoàn toàn, ranh giới giữa kẻ tử tù và người coi ngục đã không còn, chỉ còn lại vẻ đẹp của nghệ thuật. Sau khi cho chữ, Huấn Cao còn khuyên viên quản ngục trở về quê sinh sống để tâm hồn không bị vẩn đục. Tóm tắt 18 “Chữ người tử tù” kể về mối quan hệ giữa Huấn Cao và viên quản ngục trong những ngày cuối đời của Huấn Cao. Ông vốn là một nho sĩ tài hoa, nổi tiếng với tài viết chữ tuyệt đẹp, đồng thời cũng là người lãnh đạo chống lại triều đình nên bị bắt giam. Trong ngục, qua lời kể của quản ngục với thầy thơ lại, hình ảnh Huấn Cao hiện lên với tất cả sự ngưỡng mộ. Suốt nửa tháng giam giữ, quản ngục đối đãi tử tế, trong khi Huấn Cao vẫn giữ vẻ lạnh nhạt, khinh bạc. Nhưng quản ngục chẳng hề oán hận, ông chỉ tha thiết ước mong một lần được Huấn Cao viết chữ tặng. Đêm cuối cùng trước khi ra pháp trường, cảnh tượng chưa từng có diễn ra: giữa buồng giam ẩm thấp, Huấn Cao ung dung viết chữ trên tấm lụa trắng, quản ngục khúm núm bày giấy, còn thầy thơ lại run run bưng chậu mực. Sau khi cho chữ, Huấn Cao khuyên quản ngục nên rời chốn tù ngục để giữ thiên lương trong sạch. Viên quản ngục xúc động vái lạy lĩnh hội. Tóm tắt 19 Tác phẩm “Chữ người tử tù” xoay quanh Huấn Cao – một nho sĩ tài hoa, nổi tiếng viết chữ đẹp và viên quản ngục – người ngưỡng mộ tài năng ấy. Huấn Cao chống lại triều đình nên bị bắt giam, chờ ngày xử tử. Khi biết có Huấn Cao trong ngục, quản ngục đã đặc biệt đối đãi tốt, dù Huấn Cao tỏ ra khinh bạc, lạnh lùng. Quản ngục chỉ mong một lần được xin chữ của ông để treo như vật báu. Vào đêm cuối cùng, một cảnh tượng lạ lùng xảy ra: trong căn buồng giam tối tăm, người tử tù đang vung bút viết chữ trên tấm lụa bạch, còn quản ngục kính cẩn dọn giấy, thầy thơ lại run rẩy giữ chậu mực. Sau khi cho chữ, Huấn Cao khuyên quản ngục hãy rời chốn tù ngục để giữ lấy tấm lòng lương thiện. Lời khuyên ấy được viên quản ngục cúi đầu cảm tạ, xúc động khôn nguôi. Tóm tắt 20 Tác phẩm “Chữ người tử tù” kể về Huấn Cao – người cầm đầu cuộc nổi dậy, nổi danh chữ đẹp và viên quản ngục – kẻ cả đời chỉ mong có được chữ của ông. Bị bắt giam chờ xử tử, Huấn Cao vẫn giữ phong thái khinh bạc. Dẫu vậy, quản ngục luôn đối xử tử tế, không hề oán hận, chỉ mong một ngày xin được chữ để coi như báu vật. Trong đêm cuối, cảnh tượng lạ lùng xuất hiện: trong không gian ngục tối, Huấn Cao viết chữ lên tấm lụa trắng, nét bút uyển chuyển, trong khi quản ngục kính cẩn bày giấy và thầy thơ lại run run cầm mực. Sau khi cho chữ, Huấn Cao khuyên quản ngục nên rời bỏ chốn quan trường ô uế để giữ thiên lương thanh sạch. Viên quản ngục cảm phục, vái lạy tiếp nhận lời khuyên. Tóm tắt 21 “Chữ người tử tù” khắc họa nhân vật Huấn Cao – một bậc tài hoa, chữ viết nổi tiếng, đồng thời là tử tù vì dám chống lại triều đình. Trong thời gian bị giam, qua lời đối thoại của viên quản ngục với thầy thơ lại, chân dung Huấn Cao hiện lên đầy tài năng và khí phách. Quản ngục vốn ngưỡng mộ, hết lòng biệt đãi ông, mong được một lần xin chữ, dù Huấn Cao lúc đầu tỏ thái độ lạnh lùng. Cuối cùng, vào đêm cuối cùng, cảnh tượng chưa từng có xảy ra: giữa nhà ngục tăm tối, Huấn Cao tự tại viết chữ trên tấm lụa trắng, quản ngục và thầy thơ lại cung kính phục dịch. Sau buổi cho chữ, Huấn Cao khuyên ông hãy về quê để giữ cho “thiên lương” không bị vẩn đục. Quản ngục cảm động, vái tạ, coi lời khuyên ấy như khuôn vàng thước ngọc. Tóm tắt 22 Trong “Chữ người tử tù”, câu chuyện xoay quanh cuộc gặp gỡ đặc biệt giữa Huấn Cao – thủ lĩnh một cuộc khởi nghĩa, đồng thời là người nổi danh chữ đẹp – với viên quản ngục. Do chống triều đình, Huấn Cao bị bắt giam. Viên quản ngục, qua lời tâm sự với thầy thơ lại, luôn bày tỏ sự ngưỡng mộ và mong mỏi một lần được xin chữ của ông. Nửa tháng Huấn Cao ở ngục, ông được quản ngục biệt đãi, nhưng Huấn Cao lại tỏ ra coi thường. Quản ngục chẳng giận, chỉ lặng lẽ chờ một cơ hội. Cuối cùng, đêm trước ngày hành hình, Huấn Cao cảm động trước tấm lòng ấy nên đã cho chữ. Giữa chốn ngục tù ẩm thấp, ba con người hiện lên trong cảnh tượng kì lạ: một tử tù viết chữ, quản ngục cung kính kê giấy, thầy thơ lại run run cầm mực. Sau khi cho chữ, Huấn Cao còn khuyên quản ngục nên tìm về quê để giữ thiên lương, tránh vấy bẩn bởi chốn lao tù. Quản ngục xúc động cúi đầu lĩnh hội. Tóm tắt 23 Truyện ngắn Chữ người tử tù trích trong tập Vang bóng một thời (1940) của Nguyễn Tuân, được xây dựng trên hai tuyến nhân vật chính – phản diện nhưng lại gặp nhau trong một mối quan hệ đặc biệt, từ đó làm nổi bật giá trị tác phẩm. Câu chuyện mở đầu bằng tâm trạng của viên quản ngục khi hay tin sẽ tiếp nhận sáu tử tù, trong đó có Huấn Cao – một người nổi tiếng văn võ song toàn và có tài viết chữ tuyệt đẹp. Quản ngục thao thức suốt đêm, vừa muốn biệt đãi Huấn Cao, vừa lo sợ cấp trên biết chuyện. Khi Huấn Cao bị đưa vào nhà giam, ông được quản ngục tiếp đãi tử tế, thậm chí quản ngục còn trực tiếp bày tỏ tấm lòng ngưỡng mộ và khát vọng có được chữ của ông. Ban đầu, Huấn Cao tỏ ra khinh bạc, nhưng khi thấu hiểu được tấm lòng thành kính, ông quyết định không phụ một tấm lòng trong thiên hạ. Đêm cuối cùng trước khi ra pháp trường, một cảnh tượng chưa từng có diễn ra: giữa buồng giam ẩm mốc, Huấn Cao ung dung viết chữ trên tấm lụa bạch, còn quản ngục và thầy thơ lại run run, khúm núm kính cẩn. Sau khi cho chữ, Huấn Cao đã khuyên quản ngục nên rời bỏ chốn lao tù để giữ cho thiên lương được trong sáng. Chính cảnh cho chữ ấy đã tạo nên cao trào, làm bừng sáng giá trị tư tưởng và nhân văn của tác phẩm. Tóm tắt 24 Chữ người tử tù là truyện ngắn đặc sắc của Nguyễn Tuân trong tập Vang bóng một thời (1940). Tác phẩm xoay quanh mối quan hệ kì lạ giữa Huấn Cao – một tử tù tài hoa, nổi tiếng viết chữ đẹp và viên quản ngục – người giữ ngục nhưng lại có tâm hồn yêu cái đẹp. Khi hay tin trong số tử tù sắp giải đến có Huấn Cao, quản ngục vừa mừng vừa lo: mừng vì được gặp người ông hằng ngưỡng mộ, lo vì sợ bị tố cáo với cấp trên. Khi Huấn Cao vào ngục, viên quản ngục đã hết lòng biệt đãi, mong một ngày được xin chữ. Ban đầu Huấn Cao khinh bạc, nhưng rồi cảm động trước thành ý, ông đồng ý cho chữ. Đêm cho chữ hiện lên như một cảnh tượng chưa từng có: trong không gian ngục tù chật hẹp, Huấn Cao hiên ngang viết chữ, nét bút tung hoành như rồng bay phượng múa, còn quản ngục và thầy thơ lại thì run run, kính cẩn cúi đầu. Sau cùng, Huấn Cao gửi gắm lời khuyên quản ngục nên rời xa chốn tù ngục để giữ cho thiên lương thanh sạch. Cảnh cho chữ đã trở thành đỉnh điểm nghệ thuật, khẳng định tư tưởng nhân văn và vẻ đẹp của tác phẩm. Tóm tắt 25 Nguyễn Tuân đã đưa vào tập Vang bóng một thời (1940) truyện ngắn Chữ người tử tù, một tác phẩm nổi bật khi dựng lên cuộc gặp gỡ đặc biệt giữa Huấn Cao và viên quản ngục. Huấn Cao – người lãnh đạo khởi nghĩa chống triều đình, đồng thời nổi tiếng với tài viết chữ đẹp – bị kết án tử và giam trong ngục. Nghe tin ấy, quản ngục thao thức, vừa muốn đối đãi trọng hậu, vừa lo sợ bị tố giác. Khi Huấn Cao được giải tới, ông cùng các bạn tù được biệt đãi cơm rượu và được quản ngục bày tỏ lòng ngưỡng mộ. Lúc đầu, Huấn Cao tỏ thái độ lạnh lùng, nhưng rồi cảm nhận được sự chân thành, ông quyết định cho chữ để không phụ tấm lòng. Đêm trước ngày ra pháp trường, một khung cảnh lạ thường diễn ra: trong căn ngục ẩm thấp, ánh lửa hồng rực soi sáng, Huấn Cao hiên ngang viết chữ, còn quản ngục và thầy thơ lại thì run rẩy khúm núm. Không chỉ để lại những nét chữ quý giá, Huấn Cao còn khuyên quản ngục nên về quê để giữ gìn thiên lương trong sạch. Chính cảnh cho chữ này đã đưa tác phẩm đến cao trào, làm bừng sáng giá trị nghệ thuật và nhân văn của truyện. Tóm tắt 26 Nguyễn Tuân đã dựng nên truyện ngắn Chữ người tử tù trong tập Vang bóng một thời (1940) với hình tượng đối lập giữa Huấn Cao và viên quản ngục, nhưng lại gắn bó bởi một mối giao cảm đặc biệt. Ngay từ đầu, tác giả đã khắc họa tâm trạng của viên quản ngục khi biết tin Huấn Cao – tử tù nổi tiếng viết chữ đẹp – sắp được giải đến. Ông vừa khát khao được gặp người mình ngưỡng mộ, vừa thấp thỏm lo sợ bị phát giác. Khi Huấn Cao bước vào ngục, quản ngục dành cho ông sự biệt đãi chân thành, mong một lần xin chữ để thỏa nguyện. Ban đầu Huấn Cao tỏ ra lạnh nhạt, khinh bạc, nhưng rồi cảm động trước tấm lòng, ông đã chấp thuận. Đêm cho chữ hiện lên đầy kì vĩ: ánh đuốc rực sáng trong buồng giam chật hẹp, Huấn Cao hiên ngang viết, nét chữ phóng khoáng, còn quản ngục và thơ lại thì khúm núm, kính cẩn. Sau khi cho chữ, Huấn Cao gửi gắm lời khuyên quản ngục nên về quê để giữ thiên lương trong sáng. Đây chính là đoạn kết bùng nổ, làm sáng rực chủ đề tư tưởng của tác phẩm. Bố cục - Phần 1 (Từ đầu đến để mai ta dò ý tứ hắn ra sao rồi sẽ liệu): Cuộc trò truyện giữa viên quản ngục và thầy thơ lại về Huấn Cao. - Phần 2 (tiếp theo đến thiếu một chút nữa ta đã phụ mất một tấm lòng trong thiên hạ): Sự biệt đãi của viên quản ngục dành cho Huấn Cao và tấm lòng ngưỡng mộ của viên quản ngục với Huấn Cao. - Phần 3 (còn lại): Cảnh cho chữ. Nội dung chính Truyện Chữ người tử tù xoay quanh tình huống cho chữ éo le giữa hai con người đối lập nhau. Từ đó, tác giả mang đến một thông điệp nhân văn sâu sắc về cái đẹp.
>> Học trực tuyến Lớp 10 cùng thầy cô giáo giỏi tại Tuyensinh247.com, (Xem ngay) Cam kết giúp học sinh học tốt, bứt phá điểm 9,10 chỉ sau 3 tháng, làm quen kiến thức, định hướng luyện thi TN THPT, ĐGNL, ĐGTD ngay từ lớp 10
|