Cái ống thiêngNgày xưa, có một chàng tên là Khọn rất khỏe mạnh và khéo tay. Anh làm việc gì cũng giỏi. Trai tráng trong vùng chẳng sánh kịp. Khọn mồ côi cả cha lẫn mẹ, ruộng vườn không có phải đi làm mướn để kiếm sống. Thấy Khọn làm việc giỏi, một lão nhà giàu gọi anh đến và gả con cho anh. 0:00
/
6:58
Chọn giọng đọc
Đọc truyện: Cái ống thiêngNgày xưa, có một chàng tên là Khọn rất khỏe mạnh và khéo tay. Anh làm việc gì cũng giỏi. Trai tráng trong vùng chẳng sánh kịp. Khọn mồ côi cả cha lẫn mẹ, ruộng vườn không có phải đi làm mướn để kiếm sống. Thấy Khọn làm việc giỏi, một lão nhà giàu gọi anh đến và gả con cho anh. Suốt mấy năm ở rể, Khọn làm việc rất hăng, chẳng bao lâu bố vợ của anh giàu to nhưng lão chẳng cho vợ chồng Khọn một tí gì cả. Đã thế, lão lại còn hay kiếm chuyện chửi bới Khọn. Vợ Khọn cũng cậy thế cha, coi Khọn chẳng ra gì. Khổ nhục quá, Khọn đòi ra ở riêng. Lúc đầu lão nhà giàu không chịu, sau thấy Khọn cứ một mực đòi, lão đành phải ưng thuận nhưng lão chỉ cho vợ chồng Khọn độc một con trâu già. Được ra ở riêng, Khọn rất mừng nhưng vợ anh thì cứ mè nheo anh mãi. Một buổi sáng, vợ anh gây sự cãi lộn với anh, chửi bới anh không tiếc lời. Cố nén giận, anh xuống nhà dắt trâu ra bãi cỏ. Vì buồn bực, khi ra đến bãi anh thả cho trâu muốn đi đâu thì đi. Con trâu rộng cẳng, chạy ngay vào rừng. Trong lúc ấy, Khọn đến ngồi bên bờ suối. Ngắm hoa ngắm bướm chán anh lại đến chỗ cái cọn nước xem cọn nước quay. Thấy những ống cọn hết múc lại đổ, hết đổ lại múc anh thấy lòng vui vui. Một tên trộm theo rình thấy anh không chú ý đến trâu liền dắt trộm trâu đem đi. Chiều, sực nhớ đến trâu, anh hốt hoảng đi tìm khắp nơi, tìm đến sẩm tối mà vẫn không thấy bóng trâu đâu cả. Mất trâu, lo về nhà vợ sẽ gây sự, anh rất bực mình, rồi giận lây đến cả cái cọn nước. Quay trở lại chỗ cái cọn anh lấy dao lia một nhát. Một ống đứt dây, rơi xuống nước. Bỗng nghĩ ra cách nói dối vợ, anh lội xuống suối vớt cái ống lên rửa sạch, lấy lá dong gói lại rồi lững thững về nhà. Thấy anh về một mình, vợ anh hỏi: - Sao bây giờ mới về? Trâu đâu? Anh vừa nói vừa giơ cao cái ống bọc lá dong ra: - Trâu ấy à? Tôi đem đổi lấy cái này rồi. Thấy cái ống bọc lá, vợ tưởng cái gì quý lắm liền giằng lấy giở ra xem. Khi thấy chỉ là một cái ống cọn đã ngâm nước đen thui và thối hoắc, mụ ta vứt ngay xuống sàn rồi lồng lên chửi. Khọn không nói nửa lời, anh lẳng lặng xuống sàn nhặt ống lên rồi gói lại vào lá dong như cũ. Thấy thế, vợ anh càng bực, mụ la om lên. Lúc này Khọn mới lấy tay bịt miệng mụ lại rồi gằn từng tiếng: - Đừng làm ầm lên. Tao không phải người ngu. Đây là cái ống thiêng, có phép lạ đào ra bạc, ra vàng. Của cải, bạc vàng của bố mẹ mày giấu ở đâu nó cũng tìm thấy. Hãy im mồm đi! Vợ anh vẫn chưa hết giận, mụ lầu bầu một lúc rồi ôm con về nhà bố mẹ, thuật lại chuyện cho bố mẹ nghe. Khọn lẻn đi theo dò xét. Lão nhà giàu nghe nói, nửa tin nửa ngờ. Suy nghĩ một lúc, lão bàn với vợ và con gái: - Ngày mai hãy thử xem cái ống thế nào đã, nếu đúng là cái ống cọn thì thách nó đến mà tìm của. Dù sao thì đêm nay cũng phải chôn lại mấy hũ vàng cho chắc chắn, sợ trong thời gian ở rể nó đã dò biết chăng. Ngay đêm hôm ấy Khọn trèo lên một ngọn cây ngồi rình và trông thấy chỗ cất giấu. Sáng hôm sau, lão nhà giàu đến nhà Khọn. Thấy anh đang cặm cụi lau cái ống, lão liền hỏi: - Khọn, mày đổi trâu lấy cái ống gì thế? Đưa tao xem nào. Nhận ra đó chỉ là cái ống cọn, lão lắc đầu bảo: - Sao mày lại đổi trâu lấy cái ống bẩn thỉu này? Không có trâu mày lấy gì mà cày ruộng? Khọn thủng thẳng: - Bố đừng lo, có cái ống này tôi sẽ giàu hơn bố. Lão nhà giàu phá lên cười: - Tao thách mày đến tìm vàng ở nhà tao. Tìm được bao nhiêu tao cho mày bấy nhiêu, nhưng nếu không tìm thấy thì mày mất gì cho tao nào? - Tôi sẽ cho bố cái ống này. - Mất cho tao cái ống này á? Nhà tao còn chán củi! - Thế tôi đến ở cho bố vậy. Nghe nói thế, lão mừng quýnh nói với Khọn: - Thôi được, tao cũng đành liều với mày. Nào, mang cái ống thiêng sang nhà tao đi. Khọn đáp: - Mai kia cũng được, vội gì. Tôi sẽ đem ống đến nhà bố tìm của, tôi còn đây chứ đi đâu mà bố sợ? - Mai kia à, tao chả chơi để mày rình xem vàng chôn ở đâu chứ gì? Khọn vờ đứng thừ một lúc, rồi nói: - Nếu tôi thua thì tôi xin ở với bố một năm thôi, còn ở cả đời thì tôi chẳng ở đâu. Nói rồi Khọn vác ống đi theo bố vợ. Sau khi chào cả nhà xong, Khọn vào bếp thắp một nén hương, khua vào ống rồi lấy chiếc đũa gõ loong coong, loong coong, vừa gõ vừa đi khắp nhà. Thỉnh thoảng Khọn lại dừng lại những chỗ giấu vàng cũ. Thấy thế lão bố vợ có vẻ đắc ý lắm. Trong khi ấy, Khọn vẫn vừa đi vừa gõ ống: loong coong, loong coong. Đột nhiên, Khọn đứng dừng lại, ghé sát tai vào miệng ống, gật đầu rồi bảo vợ lấy chiếc thuổng và vác thuổng xuống thang đi thẳng đến cầu ao. Khi Khọn dừng lại bên hòn đá, chỗ lão giấu vàng, lão đã lo, nhưng rồi Khọn lại đi đến chuồng lợn ở gầm sàn. Yên trí là Khọn chẳng biết gì, lão cười khanh khách và gọi Khọn: - Khọn ơi, vào nghỉ lấy sức rồi mai đến làm việc cho tao. Cái ống bẩn thỉu ấy thì làm gì biết được chỗ tao giấu vàng. Lão nói dứt lời thì Khọn quay lại chỗ cầu ao. Anh lấy ống cọn gõ ba cái lên tảng đá rồi lấy thuổng nậy bật lên, bưng ra một hũ vàng đầy ắp. Lão bố vợ hoảng sợ chạy đến ôm chầm lấy Khọn van xin Khọn: - Bố biết con tài, con giỏi rồi, thôi con để đấy cho bố. Vàng này là của chung của bố con ta đấy mà. Khọn đẩy lão ra: - Bố đã hứa, bố phải giữ lời. Tôi sẽ còn lấy một hũ bạc dưới chân cầu thang kia nữa. Thấy Khọn nói đúng chỗ chôn hũ bạc, mặt lão cắt không còn một hột máu, lão rối rít xin: “Bố xin con, thôi thì con giữ lấy hũ vàng này, còn hũ bạc để cho bố". Lão và vợ lão xin nài mãi Khọn mới bằng lòng. Từ đó Khọn trở nên giàu có. Cái tin Khọn có cái ống rất linh thiêng bay khắp thiên hạ. Người nghèo thì ao ước có cái ống thiêng cho cuộc đời đỡ khổ, kẻ giàu thì lo ngày đêm sợ Khọn đến lấy mất của cải nhà mình. Bài học rút raLòng tham và sự bất công sẽ tự hại thân
Trí thông minh là vũ khí chống lại sự bất công
Đố vui qua truyện Cái ống thiêng
|
