Người thợ săn và mụ ChằngNgày xưa, có một thợ săn trẻ tuổi. Một hôm đi săn, mải đuổi theo một con hươu, anh bị lạc vào một khu rừng lạ, tìm mãi không thấy lối ra. Anh lang thang mãi bỗng thấy có một cái khe nước, anh vạch cây rẽ lá lần xuống tìm nước uống, thì trông thấy một ngôi nhà. Mừng quá anh gọi cửa xin nghỉ chân. Một cô gái ra mở cửa. 0:00
/
5:08
Chọn giọng đọc
Đọc truyện: Người thợ săn và mụ ChằngNgày xưa, có một thợ săn trẻ tuổi. Một hôm đi săn, mải đuổi theo một con hươu, anh bị lạc vào một khu rừng lạ, tìm mãi không thấy lối ra. Anh lang thang mãi bỗng thấy có một cái khe nước, anh vạch cây rẽ lá lần xuống tìm nước uống, thì trông thấy một ngôi nhà. Mừng quá anh gọi cửa xin nghỉ chân. Một cô gái ra mở cửa. Cô gái mời anh vào và dọn cho anh ăn. Chờ anh ăn xong, cô gái bảo: - Bây giờ anh hãy theo tôi tìm nơi ẩn nấp kẻo mẹ tôi về thì nguy đấy! Người thợ săn ngạc nhiên hỏi: - Tại sao vậy? Cô gái đáp: - Ôi! Anh không biết ư? Mẹ tôi mà gặp thì anh khó mà bảo toàn tính mệnh. Nhưng anh đừng lo. Tôi thích anh. Tôi sẽ nói với mẹ tôi để cho anh làm chồng tôi. Bây giờ anh hãy tạm ẩn vào một nơi đã. - Cô gái đưa anh vào một cái hầm, rồi vần đá lấp kín cửa lại. Trời tối hẳn mụ Chằng mới về. Vừa về đến cửa mụ đã khịt khịt hỏi: - Có mùi thịt người! Có mùi thịt người! Mặc dù con gái cố giấu quanh, mụ chỉ tìm một lát là lôi được người thợ săn ra khỏi hầm. Cô gái chạy lại: - Mẹ đừng ăn thịt anh này. Con thích anh ta, mẹ cho anh ta làm chồng con đi. Mụ Chằng hỏi anh thợ săn: - Mày có bằng lòng lấy nó làm vợ không? Tình thế bắt buộc, anh thợ săn đành phải bằng lòng. Thế là từ ấy anh thợ săn phải ở lại đấy để đóng vai con rể mụ Chằng. Hai người ăn ở với nhau được ít lâu. Người thợ săn buồn nhớ làng quê bụng muốn trốn lắm. Nhưng nghe vợ nói mụ Chằng nhiều phép thuật nên còn ngần ngại. Một hôm mụ Chằng đi kiếm mồi, anh cố dỗ vợ để được xem bảo bối của mụ. Vợ anh dẫn đến một gian buồng kín, mở ra và nói: - Cái buồng này luôn luôn khóa kín, mẹ tôi không cho ai vào. Hôm nay lấy trộm chìa khóa mở ra cho anh xem. Chỉ vào một cây gậy vợ anh bảo: - Đây là cái gậy thần, gõ đầu này thì làm chết người nhưng gõ đầu kia thì làm cho người chết sống lại. Lại chỉ vào hai cái túi. - Đây là túi bảo bối, một cái có thể làm cho sông biển nổi lên thành rừng, một cái có thể làm cho núi đồi sụp xuống thành biển, rất mầu nhiệm! Người thợ săn làm bộ nghi ngờ bảo: - Để tôi thử dùng gậy gõ vào người nàng xem hiệu nghiệm không. Chồng vừa gõ một gậy, vợ lăn ra chết ngay. Rồi anh lấy chiếc gậy và hai cái túi bảo bối trốn đi. Anh đi suốt cả một buổi từ sớm đến trưa, không dám dừng lại nghỉ. Khi mặt trời đã ngả về chiều, bỗng có tiếng ào ào đằng sau lưng. Biết mụ Chằng đã về và có phép rút đất nên đã đuổi được mình, anh bèn ném mạnh túi bảo bối thứ nhất ra phía sau. Lập tức cả một dãy đồi núi lởm chởm mọc lên, cây cối bạt ngàn hoang dã. Anh lẩm bẩm: "Dù cho có tài phép gì thì vượt được dãy núi này còn bở hơi tai". Nói đoạn lại cắm đầu chạy miết. Nhưng khi mặt trời gác núi, anh đã nghe tiếng mụ Chằng thét ở đằng sau: - Thằng kia, muốn sống hãy dừng lại! Người thợ săn rút túi bảo bối thứ hai ném mạnh về đằng sau. Sau lưng anh dãy núi liền bỗng hóa thành một biển nước mênh mông. Anh lại vừa chạy vừa lẩm bẩm: - Muốn đuổi được ta họa có là bay! Nhưng anh không ngờ rằng mụ chạy nhanh đến thế, chỉ được một quãng đã thấy mụ Chằng đuổi theo gần kịp. Lúc này anh đã mệt quá bèn núp sau một gốc cổ thụ. Khi mụ vụt qua, anh xông ra, bất thình lình gõ cho mụ một gậy, mụ ngã lăn ra chết. Giết được mụ Chằng, anh ngồi nghỉ cho lại sức. Cuối cùng anh tìm được đường về đến nhà. Bà con xóm giềng thấy anh còn sống ai nấy đều mừng. Anh không quên dùng cái gậy phép cứu giúp cho mọi người. Một hôm, Hoàng thái hậu đột nhiên bị một chứng bệnh nguy kịch. Vua sai rao khắp nước xem ai chữa được sẽ thưởng cho quan cao, lộc hậu. Nghe tin, anh thợ săn liền vác gậy phép đi vào kinh đô. Nhưng vào đến nơi thì Hoàng thái hậu đã chết sắp làm lễ chôn cất. Anh đến cửa Ngọ Môn xin vào chữa. Lính thị vệ cản lại không cho vào, anh nói: - Tôi nghe nói Hoàng đế đang cần người chữa bệnh cho Hoàng thái hậu. Họ trả lời: - Hoàng thái hậu đã chết cách đây năm ngày rồi, làm sao chạy chữa được? Người thợ săn nói vẫn còn kịp. Nghe nói thế lập tức họ dẫn anh vào cung. Vua sai mở nắp áo quan cho anh làm phép. Anh cầm gậy, lấy đầu sống gõ nhẹ vào cái xác, Hoàng thái hậu đã ngồi dậy, nhà vua vui mừng quá, ban thưởng cho anh rất hậu hĩnh. Bài học rút raTrí khôn thắng sức mạnh
Sức mạnh có thể làm điều tốt
Đố vui qua truyện Người thợ săn và mụ Chằng
|
