Chim gõ kiến, cáo và quạChim gõ kiến mổ một hốc trên thân cây liễu hoàn diệp, làm tổ ở đấy rồi đẻ trứng, ấp được ba con. Bầy con nhỏ khôn lớn dần, chim gõ kiến mẹ lòng vui khấp khởi. Nó nghĩ thầm: “Ta nuôi cho chúng khôn lớn, về già chúng sẽ đỡ đần ta". 0:00
/
7:20
Chọn giọng đọc
Đọc truyện: Chim gõ kiến, cáo và quạChim gõ kiến mổ một hốc trên thân cây liễu hoàn diệp, làm tổ ở đấy rồi đẻ trứng, ấp được ba con. Bầy con nhỏ khôn lớn dần, chim gõ kiến mẹ lòng vui khấp khởi. Nó nghĩ thầm: “Ta nuôi cho chúng khôn lớn, về già chúng sẽ đỡ đần ta". Không phải vô cớ mà người ta nói: “Phải chi chim gõ kiến không có cái mỏ dài, thì đố ai tìm ra được nó". Nó không chỉ vui thầm mà loan báo khắp rừng về lũ con của mình. Gặp ai nó cũng khoe: “Chà, những đứa con của tôi mới đáng yêu làm sao! Chúng lại thông minh, kháu khỉnh nữa chứ. Chẳng ai có được những đứa trẻ như thế đâu...". Chuyện ấy đến tai cáo. Cáo thèm rỏ dãi muốn nếm thịt chim gõ kiến non. Nhưng làm thế nào với được đến tổ chim kia chứ? Cáo không biết trèo cây... Gõ kiến mẹ chăm bẵm bầy con, kiếm sâu, kiến về bón cho chúng, lấy nước suối về mớm cho chúng, cáo thì cứ quẩn quanh, quanh quẩn dưới gốc liễu hoàn diệp, nghiến răng, nghiến lợi nghĩ cách triệt bầy chim gõ kiến con. Và cuối cùng nó cũng nghĩ ra. Nó liền đi đến dưới cây liễu hoàn diệp và lấy đuôi đập vào gốc cây. Gõ kiến mẹ thò đầu ra khỏi tổ. - Chị cáo ơi, chị làm gì thế? Sao chị làm cho các con tôi sợ? - Sao? - Cáo nói - Thế cô có con đấy ư? - Vâng - gõ kiến nói - mà chúng mới đáng yêu làm sao! - Thế thì tống khứ chúng đi khỏi đây ngay mà cả cô cũng cuốn xéo đi chứ không đây chặt đổ cây bây giờ... - Vì sao chị lại chặt cây này? - Sao lại "Vì sao"! Đây cần củi nhóm bếp lò. - Ôi chị cáo ơi, chị thân mến - gõ kiến lên tiếng van nài - hãy để cho tôi chăm cho lũ con lớn rồi chị hãy chặt cây. Chứ không bây giờ tôi biết mang lũ nhỏ đi đâu? Nhưng cáo càng quất đuôi vào gốc cây mạnh hơn. - Đây không thể đợi đến khi cô nuôi chúng khôn lớn được! Ai bảo cô đi làm tổ trên cây liễu hoàn diệp này! Chẳng lẽ cây trong rừng ít hay sao? - Thật ra như thế đấy - gõ kiến nói - trong rừng cây thiếu gì, nhưng ai mà biết được chính cái cây liễu già, sâu mục này chị lại cần làm củi? - Trước khi làm tổ phải hỏi đây đã chứ - cáo nổi xung - chính cô có lỗi! Gõ kiến lắc cái đầu sặc sỡ của mình: - Thế bây giờ, chị cáo thân mến ơi, tôi phải làm gì? Xin chị khuyên bảo cho. Con cáo ranh mãnh liếm mép, ve vẩy đuôi và nói: - Cứ ném một chim con xuống đây, ta sẽ không chặt cây nữa. Gõ kiến suy nghĩ: Thương con quá, nhưng chẳng biết làm cách nào khác. Dù sao cũng còn hai con. Thế là gõ kiến ném một con xuống. Cáo chộp lấy, chạy vào bụi rậm ăn ngấu ăn nghiến. Sang ngày hôm sau cáo lại đến: - Ném xuống đây một con nữa, chứ không tao chặt cây. Và lại lấy đuôi đập vào bên gốc cây. Gõ kiến lại van thế nào đi nữa cáo vẫn không nghe, cuối cùng gõ kiến phải ném đứa con thứ hai xuống cho cáo. Cáo ăn thịt gõ kiến non ngon miệng quá, nên chỉ qua một ngày lại mò đến. Gõ kiến thương đứa con cuối cùng bèn nói: - Chị cáo ơi, hãy khoan chờ đến ngày mai vậy. Cho tôi được ấp ủ con tôi thêm một ngày. - Thôi được, ngày mai đây sẽ lại. Gõ kiến nằm trong hốc tổ, đau buồn nghĩ mãi xem làm thế nào cứu được con? Nhưng nghĩ mãi, nghĩ mãi cũng chẳng nghĩ được gì. Vừa khi ấy chị bạn của gõ kiến, quạ đen bay sang chơi. - Thế này này, - gõ kiến nói với quạ, mặt mày ủ rũ, - chị bạn ơi, tôi chẳng bụng dạ nào nghĩ đến khách khứa nữa. Cáo sắp bắt nốt đứa con cuối cùng của tôi rồi. - Ngốc ạ, - Quạ nói - sao cô cho nó? - Nếu không, cáo sẽ chặt cây, đằng nào cũng giết chết mẹ con tôi! - Đấy là nó dọa thế. Ngày mai nó tới cô cứ bảo với nó: “Muốn chặt thì cứ việc chặt đi, tôi chẳng sợ gì nhà chị”. Gõ kiến mừng rỡ, cám ơn chị quạ vì lời khuyên chí lý, thết quạ một bữa bọ xén tóc. Ngày hôm sau cáo chạy tới. - Nào, gõ kiến - cáo lên tiếng - đưa cái nhà chị đã hứa đây chứ không tôi chặt đổ cây. Nhưng gõ kiến thò đầu ra khỏi hốc tổ trả lời: - Thì cứ việc chặt, tôi chẳng sợ gì chị! Cáo ngạc nhiên: gõ kiến lấy đâu ra trí khôn ngoan đấy nhỉ? - Ai dạy cho cô ăn nói như thế đấy? - cáo hỏi - Họ hàng nhà tôi, chị quạ đấy! - gõ kiến cứng cỏi trả lời. Cáo giận quạ đen quá. "Được, nó nghĩ - ta không quên tội này của mày đâu!". Và bỏ đi, nuốt nước miếng thèm thuồng. Cáo cứ nghĩ mãi, nghĩ mãi xem làm cách nào để có thể trả thù quạ, cuối cùng nó nghĩ ra một mẹo. Cáo chạy ra bãi cỏ nằm dài giả vờ chết. Từ trên cây nhìn thấy xác cáo, quạ vui mừng nghĩ bụng: "A, được bữa chén không đến nỗi tồi". Nó liền chớp cánh và thoáng một cái đã sà xuống bên cạnh cáo. Thoạt tiên nó mổ đuôi cáo xem có phải cáo chết thật không. Nhưng cáo không động đậy. Cáo nằm hệt như chết. Quạ mạnh dạn lên, nhảy lên đầu và đang định mổ vào mặt cáo thì cáo chộp một cái túm lấy chân quạ. - A ha - cáo nghiến răng cười to - Rơi vào tay tao thay cho gõ kiến con! Đi mà dạy khôn cho lũ gõ kiến nữa đi! - Thôi được - quạ nói - mày khôn ngoan hơn tao. Bây giờ tao chỉ sợ mỗi điều là mày cũng hành hạ tao như trước đây mẹ mày đã hành hạ mẹ tao. - Thế bà già nhà tao đã hành hạ mẹ mày như thế nào? Tao không nhớ chuyện gì. - Bấy giờ mày còn nhỏ... - Thế kể lại xem nào. - Thôi được tao sẽ kể, - quạ bằng lòng, - chuyện là thế này. Mẹ mày đã bắt được mẹ tao cũng như mày bắt được tao bây giờ. - Thì phải rồi, - cáo ngắt lời quạ, - mẹ tao không đến nỗi ngu như mẹ mày. - Phải, - quạ trả lời, - mẹ mày quả là khôn ngoan, không muốn ăn mẹ tao cả lông, vì lông không ngon mà. - Tất nhiên là không ngon rồi! - cáo khẳng định thêm. - Vì vậy mẹ mày mới làm thế này: lấy hai cái rây bột, đặt mẹ tao vào một cái sau đó đậy cái kia lên rồi thả từ trên dốc cao xuống, thế là trên người mẹ tao chẳng còn cái lông nào cả, tất cả bị vặt sạch trụi trơn. Trời! - quạ tỏ vẻ sợ hãi - bởi vì việc đó đối với loài quạ chúng tao là sự hành hạ khủng khiếp nhất... “Được thôi, cáo nghĩ bụng, tao cũng sẽ chẳng ngu hơn mẹ tao". Cáo lấy hai cái rây bột đặt bạn của gõ kiến vào đó và thả từ gò cao lăn xuống. Hai cái rây lăn đi hai ngả, còn quạ chớp cánh bay vù lên ngọn cây. Bài học rút raSự kiêu ngạo có thể dẫn đến nguy hiểm
Sức mạnh của trí tuệ và tình bạn
Đố vui qua truyện Chim gõ kiến, cáo và quạ
|
