Diều Hâu và Cú MèoDiều Hâu và Cú Mèo từ xưa đã không ưa nhau, lúc nào cũng tìm cách gây sự với đối phương, không con nào chịu nhịn con nào. 0:00
/
2:55
Chọn giọng đọc
Đọc truyện: Diều Hâu và Cú MèoDiều Hâu và Cú Mèo từ xưa đã không ưa nhau, lúc nào cũng tìm cách gây sự với đối phương, không con nào chịu nhịn con nào. Nhưng đến một ngày, chúng nhận thấy việc đó thật vô nghĩa, chỉ làm cả hai đều khó chịu, mệt mỏi. Thế là chúng quyết định dừng việc hằn học nhau, trở nên thân thiện với đối phương, từ kẻ thù trở thành bạn tốt và hứa sẽ không ăn thịt con cái của nhau. Diều Hâu lấy danh dự là vua của các loài chim ra cam đoan, còn Cú Mèo thì đảm bảo bằng chính tính mạng của mình. “Nhưng anh có biết mặt các con tôi không?” Cú Mèo hỏi. “Tôi không biết, tôi chưa từng nhìn thấy chúng mà.” Diều Hâu đáp. “Thế thì không ổn.” Cú Mèo lo lắng nói. “Tôi lo rằng nếu anh gặp chúng mà lại không biết đó là con tôi thì nhất định sẽ ăn thịt chúng." “Vậy chị tả hình dáng chúng cho tôi biết đi. Nếu không chỉ cần cho tôi xem mặt chúng, tôi đảm bảo sẽ không làm hại chúng.” “Các con tôi trông rất đáng yêu và vô cùng xinh đẹp. Anh mà gặp chúng thì chắc chắn sẽ nhận ra ngay. Anh nhớ đấy nhé, nếu không các con tôi gặp nguy hiểm mất.” Diều Hâu liền gật đầu cam đoan một lần nữa. Một buổi chiều muộn nọ, Cú Mèo bay đi tìm thức ăn cho con. Diều Hâu bay đến một hang núi và trông thấy mấy con vật trông rất kì quái và xấu xí. Diều Hâu nghĩ: “Lũ quái vật này thuộc loài nào nhỉ? Trông chúng thật xấu xí. Nhưng mặc xác chúng thuộc loài nào, miễn không phải là con của Cú Mèo. Cú Mèo nói con mình vô cùng xinh đẹp nên những đứa này chắc chắn không phải con của chị ta đâu. Mình sẽ dùng chúng làm bữa tối.” Thế là Diều Hâu có một bữa tối ngon lành. Khi Cú Mèo trở về tổ, nhìn thấy cái tổ trống không, nó đau lòng muốn ngất đi. Biết được chính Diều Hâu đã ăn thịt các con mình, nó mắng chửi Diều Hâu là quân bội tín độc ác ròng rã suốt nhiều ngày, khiến tất cả hàng xóm đều điếc tai nhức óc. Cuối cùng, một con Cú Mèo già đến gặp nó và khuyên giải: “Chị đau lòng nên mắng chửi cũng là dễ hiểu. Nhưng chị hãy nghĩ lại một chút, nếu chị không khoa trương với Diều Hâu rằng các con chị vô cùng xinh đẹp thì chuyện đâu có đến nông nỗi này? Diều Hâu đâu có nghĩ đó là các con chị để mà giữ lời hứa.” Nghe xong, Cú Mèo cúi đầu ngậm ngùi hối hận mãi không thôi. Bài học rút raSự kiêu ngạo và khoe khoang:
Thiếu sự cụ thể và niềm tin mơ hồ:
Đố vui qua truyện Diều Hâu và Cú Mèo
|
