Ông đầu rauNgày xưa, có hai vợ chồng nhà nghèo, sinh nhai bằng nghề cuốc mướn. Một năm trời làm mất mùa, hạt gạo kiếm rất khó khăn. Hai vợ chồng đi hết nhà này đến nhà khác mà không kiếm được việc làm, phải mò cua bắt ốc, hái rau về ăn qua ngày. 0:00
/
3:46
Chọn giọng đọc
Đọc truyện: Ông đầu rauNgày xưa, có hai vợ chồng nhà nghèo, sinh nhai bằng nghề cuốc mướn. Một năm trời làm mất mùa, hạt gạo kiếm rất khó khăn. Hai vợ chồng đi hết nhà này đến nhà khác mà không kiếm được việc làm, phải mò cua bắt ốc, hái rau về ăn qua ngày. Nạn đói ngày một lan rộng. Một hôm chồng bảo vợ: - Tôi phải đi nơi khác kiếm ăn, không thể ở nhà được. Vợ đòi đi theo để sống chết có nhau. Nhưng chồng bảo: - Tôi chưa biết phải đi xa đến đâu, e rằng mình không chịu được cảnh vất vả. Mình ở nhà dễ sống hơn tôi, không nên theo. Mình hãy chờ tôi trong ba năm. Hết ba năm không thấy tôi về thì chắc chắn là tôi đã bỏ xác ở quê người, mình cứ việc đi lấy chồng khác. Người vợ khóc lóc thảm thiết nhưng không biết làm cách nào cả nên đành phải để chồng ra đi. Tiễn chồng đi rồi, người vợ kiếm được việc làm ở một nhà nọ. Nhà chủ cũng chẳng giàu có gì nhưng thương cảnh ngộ nàng, nên cũng giúp nàng có được bữa rau, bữa cháo. Thời gian trôi nhanh. Nạn đói đã qua, người vợ vẫn ngày ngày trông ngóng, chờ đợi, hy vọng chồng sớm trở về. Nhưng cây bưởi trước sân đã ba lần trổ hoa mà chồng nàng vẫn không thấy tăm tích. Giữa lúc người chủ nhà đã từng bao bọc nàng trong lúc đói, vừa mất vợ. Ông ngỏ ý muốn nối duyên cùng nàng. Nàng nói: - Chồng tôi hẹn tôi trong ba năm sẽ về. Ba năm đã qua, chắc là chồng tôi đã mất. Vậy hãy để tôi để tang chồng ba năm cho trọn đạo đã. Ba năm nữa lại lần lượt trôi qua. Trong thời gian ấy người đàn bà vẫn còn nuôi chút hy vọng trong lòng. Hàng ngày những buổi chiều tà, nàng vẫn đăm đăm nhìn người qua lại. Hết thời gian hẹn, người đàn ông kia lại khuyên nàng: - Đúng là chồng nàng đã mất, mà nếu còn sống thì chắc cũng đã lấy vợ khác ở nơi đất khách quê người rồi. Âu là cùng tôi lập gia đình mới nương tựa vào nhau mà sống, chẳng hơn là cứ cả hai chịu mãi cảnh đơn chiếc như thế này cho đến già hay sao? Vừa không còn hy vọng chồng trở về nhà, vừa cảm động về lòng tốt của người chủ nhà, nàng đã nhận tái giá cùng ông. Đột nhiên sau đó ba tháng, người chồng cũ xách khăn gói trở về. Anh vẫn nghèo khổ như xưa. Trở về quê, anh hy vọng được gặp lại vợ. Khi biết vợ mình đã lấy chồng mới, anh đau đớn tuyệt vọng và treo cổ lên cây đa đầu làng tự vẫn. Người vợ cũ của anh cũng đâm đầu xuống ao. Còn người chồng mới sau khi làm ma cho vợ cũng uống thuốc độc tự tử. Lúc sang thế giới bên kia, cả ba đều được Diêm Vương cho mời đến. Theo lời khai của người chồng cũ thì anh không thể nào xa lìa vợ cũ. Anh không bỏ đi mà chết ở ngay làng quê là để mong muốn được gần gũi nàng. Người chồng mới cũng khai rằng ông có cảm tình sâu xa với người vợ mới mặc dù mới chính thức lấy nhau được ba tháng. Đến lượt người đàn bà, thì nàng thú thật rằng đối với hai người chồng, nàng khó có thể nói cảm tình của nàng bên nào nặng hơn. Diêm Vương ngồi nghe rất cảm động. Để cho ba người không bao giờ phải lìa nhau, Diêm Vương cho họ hóa thân thành ba ông đầu rau, phong cho họ chức Táo quân trông nom từng bếp lửa của từng gia đình trên trần gian. Bài học rút raSự éo le của số phận
Tình yêu thủy chung và lòng trắc ẩn
Đố vui qua truyện Ông đầu rau
|
