Mưu kẻ trộmXưa, có tên nọ lười biếng, không chịu làm lụng nhưng có tật muốn ăn ngon. Hôm đó hắn đi qua làng bên cạnh thấy con vịt mập đang đứng ngủ bên bờ ao. Ban ngày, nếu ăn cắp thì khó lòng chạy trốn được. 0:00
/
1:50
Chọn giọng đọc
Đọc truyện: Mưu kẻ trộmXưa, có tên nọ lười biếng, không chịu làm lụng nhưng có tật muốn ăn ngon. Hôm đó hắn đi qua làng bên cạnh thấy con vịt mập đang đứng ngủ bên bờ ao. Ban ngày, nếu ăn cắp thì khó lòng chạy trốn được. Nghĩ vậy hắn đến quỳ mọp trước mặt con vịt, hai tay chắp lại, miệng khấn vái lâm râm. Chủ nhà lấy làm lạ, chạy ra hỏi: - Chú kia! Tại sao quỳ lạy con vịt như vậy? Tội chết! Hay là chú điên rồi? Tên nọ ngước mặt lên mà thưa: - Nói giấu chi ông, hồi tối này tôi nằm chiêm bao thấy cha tôi về. Cha tôi nói bữa nay sẽ nhập hồn vô xác con vịt tại xóm này, bờ ao này. Vì tình phụ tử tôi tìm đến đây, quỳ trước con vịt này mà nhớ vong hồn cha. Chủ nghe nói, động lòng, bèn cho con vịt. Anh nọ mừng quýnh lên đem con vịt trở về nhà. Chủ nom theo, thấy anh ta bắt nước sôi cắt cổ, nhổ lông vịt nọ. Chủ nhà hỏi: - Sao chú đành nhẫn tâm giết nó. Nó là hồn của cha chú, chú nói hồi nãy. Tên nọ trả lời: - Tôi làm phép, cầu hồn của cha tôi xuất ra khỏi xác con vịt rồi. Bây giờ tôi ăn cái xác này. Ông chủ nhà tức giận vô cùng, biết rằng mình mắc mưu tên trộm bất lương. Bài học rút raSự lười biếng và lòng tham
Sự cả tin và thiếu cảnh giác
Trí thông minh nếu dùng sai mục đích
Đố vui qua truyện Mưu kẻ trộm
|
